Chương trước
Chương sau
Khi Diệm Phi dùng thảo dược để bôi bên ngoài, Mạc Phong cũng dùng nội lực để điều tiết bản thân.
Lúc này Bạch Doanh đang khiêu chiến với Hắc Long, quyền trượng trong tay cô ấy phát ra ánh sáng trắng, dường như Hắc Long vẫn rất sợ ánh sáng trắng.
Lá bùa nước do Trương Phong đưa cho cũng đã hết hạn sử dụng, lúc này tất cả mọi người đều không thể đứng trên mặt nước nữa, đều đã sớm lui vào bờ.
Nhìn trận chiến kịch liệt ở phía xa, Trương Phong cũng thở dài nói: “Chỉ dựa vào một mình cô ấy thì khó quá! Hắc Long này nhất định đã nuốt cái gì đó mới trở nên điên cuồng như vậy, bằng không chúng ta hợp lực là có thể giết chết nó rồi!”
“Xe đến núi ắt có đường, thuyền đến cầu tất có lối! Khi nào hồi phục lại một chút, tôi sẽ lại sống mái với nó!”, Mạc Phong thở dài một hơi.
Hôm nay đã dùng Hoành Quán Bát Phương hai lần rồi, dương khí tích tụ trên đá Huyền Hoàng ngày hôm qua đã dùng hết, nếu lại xông lên, có khi Hắc Long sẽ nuốt chửng anh luôn cũng nên.
Vào lúc này, bốn bóng người xuất hiện trong cơn mưa lớn.
Đó là trưởng lão Linh và trưởng lão Tôn!
“Ngũ Hành Trận! Trưởng lão Phong, đến lượt ông đấy!”, trưởng lão Linh thấp giọng nói, bốn người đều đứng ở vị trí tương ứng.
Lúc này trưởng lão Phong khập khiễng bước ra khỏi rừng cây, lúc trước bị Hắc Long dùng đuôi đánh bay, hiện tại nội thương vẫn chưa bình phục.
Trưởng lão Thạch lúc này cũng cúi đầu nhìn ông ta: “Mau lên! Tôi sắp không trụ được nữa rồi!”
“Đến đây!”, trưởng lão Phong sải bước đi về phía trước sau đó thả người nhảy lên.
Năm người không biết bằng cách nào vẫn có thể đứng trên mặt nước.
“Ngũ hành đồng thiên, vạn đạo thành sát, đạo phân âm dương, hợp tắc sinh, phân tắc tử! Ngũ Hành Trận!”
“Kim!”
“Mộc!”
“Thủy!”
“Hỏa!”
“Thổ!”
“…”
Năm người tạo thành một vòng tròn, biến thành năm ánh sáng khác nhau, chắc đây là một chiêu thức nhỉ?
Trưởng lão Phong vốn bị thương nặng, nhưng dưới sự dẫn dắt của bốn người còn lại, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ Ngũ Hành Trận này.
Bạch Doanh đang chiến đấu kịch liệt với Hắc Long, lúc này Hắc Long đang trong trạng thái kích động điên cuồng, trong miệng vẫn phun ra chất lỏng màu đen, ngay cả đá trên mặt đất cũng có thể bị ăn mòn.
Bùm!
Chất lỏng màu đen phun về phía Bạch Doanh, ngay lập tức cô ấy tạo ra một tấm bình phong màu trắng bằng quyền trượng trong tay, nhưng cô ấy vẫn bị đánh bật bởi lực của chất lỏng.
“Cẩn thận!”, Trương Phong thấy thế khẽ hét lên, lúc này, một người đàn ông nhẹ nhàng nhảy ra từ trên ngọn cây.
Mạc Phong nằm trên mặt đất, thấy rõ quần áo của người đàn ông, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ, người đến không phải ai khác, chính là Vưu Giai Hàng!
Khinh công của hắn rất tốt, tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn có thể điều chỉnh trọng lượng của bản thân mình nhẹ như lông hồng.
Hắn có thể đi nhẹ nhàng trên mặt nước, độ nổi không đáng kể của nước lại có thể giúp hắn vọt lên.
Đưa tay ôm Bạch Doanh vào lòng, lúc này Bạch Doanh đang bị choáng vì cú chấn động vừa rồi.
Nhưng khi nhìn rõ Vưu Giai Hàng, cô ấy không khỏi kinh ngạc nhìn anh nói: “Sao lại là anh?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.