Chương trước
Chương sau
Lúc này, phía sau Bạch Doanh vẫn còn một bóng đen, nhìn kỹ hơn thì chính là Vưu Giai Hàng đang đi theo sau cô ấy.
“Quay lại! Quay lại đi! Đừng đi nữa!”, Vưu Giai Hàng hét khàn cả giọng.
Nhưng Bạch Doanh vẫn lao về phía Giao Long mà không hề ngoái lại, cũng không biết có phải nhờ quyền trượng mà cô ấy có thể đứng trong nước hay không.
Cô ấy vung quyền trượng lên, một luồng sáng trắng bắn ra, đánh thẳng vào thân con Giao Long, lập tức làn da của con Giao Long bốc lên khói đen.
“Gào–!”
Ngửa cổ lên trời rống lên một tiếng dài, con Giao Long như thể bị chọc giận, lao thẳng về phía Bạch Doanh.
Ánh sáng xanh nhạt bao phủ lấy Bạch Doanh giống như một quả cầu thủy tinh chiến đấu với con Giao Long. Tóm lại dù thế nào con Giao Long cũng không thể cắn được cô, nếu bị cắn quả cầu ánh sáng bao quanh Bạch Doanh sẽ chạy đi.
Mạc Phong nhìn thấy cảnh này, liền cầm kiếm chuẩn bị rời tháp, đám người Trương Phong nhanh chóng ngăn cản: “Anh Mạc, đừng hấp tấp. Đi ra ngoài bây giờ chả khác nào chui đầu vào rọ cả!”
“Tránh ra! Nếu không xử lý con quái vật kia, tất cả chúng ta sẽ chết! Nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị nhấn chìm. Chỉ có chặn được mắt biển mới có thể cứu vãn được tình hình, không chỉ cho Nam Khương, mà là cho cả thế giới bên ngoài!”
Trưởng lão Phong lúc này cũng nâng hai tay đang cầm song kiếm trên vai lên cười nhẹ: “Nói hay lắm!
Vậy thì cùng nhau đi!”
“Được! Tình huynh đệ của tiểu nhân nhạt như nước, tình huynh đệ của quân tử ngọt như rượu, giờ ông với tôi sẽ thành bạn hữu!”, Mạc Phong đưa tay ra khẽ cười.
Trưởng lão Phong đang đứng đối diện cũng cười một tiếng: “Được! Cậu cũng sẽ thành bạn hữu của tôi!”
“…”
Thấy không cản được, Trương Phong thở dài nói: “Anh Mạc, hai người cầm lấy cái này!”
Hắn lấy ra mấy mảnh bùa từ trong túi ra rồi dán chúng lên mình, dán cho cả trưởng lão Phong và Mạc Phong.
“Cái này có tác dụng gì?!”, Mạc Phong kinh ngạc nhìn hắn hỏi.
Trương Phong gãi gãi đầu cười khổ: “Cái này gọi là bùa nước, dán trên người có thể đi trên mặt nước, cho dù rơi xuống nước thì vẫn có thể hít thở được!”
“Đậu! Thứ tốt thế sao không lấy ra sớm hơn?!”
“Đắt lắm! Đây là siêu phẩm bùa chú, không nỡ dùng, không ngờ lại dùng ở đây!”
“…”
Diệm Phi cũng đi tới giật lấy một tờ bùa dán lên người: “Có thời hạn không?!”
“Nửa giờ!”, Trương Phong cười bất lực.
Nếu mọi người không thể giải quyết con Giao Long trong vòng nửa giờ, thì họ cũng chỉ có thể chờ chết thôi!
Thương Hồng lúc này mới lái máy bay đến trước tháp Võ: “Mau lên đây tôi đưa mọi người đến đó!”
“Được! Đi thôi, dù kết cục thế nào thì chúng ta cũng phải cố gắng hết sức!”, Mạc Phong vẫy vẫy tay nhìn đám Diệm Phi nói.
Về phần trưởng lão Linh và những người khác đã không còn ở đó nữa, không biết là họ đã chạy trốn hay đang có ý định gì khác, tóm lại là không nhìn thấy họ đâu.
Thương Hồng lái máy bay trực thăng đến vị trí cách con Giao Long chưa đến 50 mét, Mạc Phong vội vỗ vai cô ấy hét lớn: “Được rồi, đừng tiến lên nữa. Tự tìm chỗ hạ cánh đi, lúc nào cần em đến đón thì anh sẽ báo sau!”
“Hừ, anh thì cũng chỉ có thể ở đây thôi!”
Cô ấy từ từ dừng máy bay trực thăng lại, mọi người nhanh chóng nhảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.