Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, có tiếng ầm ầm từ trong tháp Trí vọng ra. Đám đông tái mặt, vì họ biết rằng đó là tiếng mở cửa.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở, không phải người bước ra mà là một biển nước.
Cuối cùng mới là một ông già trông như một kẻ điên lao ra.
“Á! Tôi không đấu nữa! Khủng khiếp quá! Đây có còn là người nữa không vậy?”
Mạc Phong quay qua nhìn Bạch Doanh với vẻ không hiểu: “Đây chính là trưởng lão Tôn mà các cô nói tới sao?”
Khương Na và Bạch Doanh nhìn nhau. Họ nghĩ tới chuyện trước đó Mạc Phong nói rằng anh lo trưởng lão Tôn sẽ bị ép tới mức phát điên, giờ xem ra ông ta điên thật rồi. Có trời mới biết đã có chuyện gì xảy ra bên trong mà khiến người đàn ông tự xưng là quỷ tài số một Nam Khương thành ra thế này.
“Trưởng lão Tôn, ông không sao chứ?”, Khương Na vội vàng hỏi.
Ông cụ này đã mất khả năng kiểm soát. Chẳng ai biết ông ta đã trải qua chuyện gì. Không ngờ một cô gái xinh đẹp tuyệt diễm như Thương Hồng lại có thể dọa ông ta thành ra nông nỗi này.
Mạc Phong thấy Thương Hồng đi về phía mình bèn cười thản nhiên: “Có bị thương không? Sao cả người ướt nhẹp thế kia?”
Thương Hồng ướt sũng từ cổ xuống dưới. Trước đó còn có cả biển nước đổ ra ngoài nên Mạc Phong cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
“Anh hỏi ông ấy đi! Ông ơi, mùi vị của sự thất bại rất khó chịu phải không? Không sao đâu, thêm vài lần nữa là quen ngay ấy mà”, cô cười châm chọc.
Trưởng lão Tôn tức tới mức trợn ngược mắt: “Cô là một ác ma! Một trăm nghìn số trong dãy số pi mà cô cũng có thể nhớ được hết! Cha mẹ quỷ thần ơi!”
“Cái gì?”
Lúc này Trương Phong cũng ngây mặt nhìn Thương Hồng: “Chị dâu có lợi hại quá không vậy? Vậy có khác gì cái máy tính chứ? Không đúng, máy tính cũng không thể nào mà nhớ được một trăm nghìn số thuộc phần thập phân chỉ trong một chốc một lát được!”
“Khẩu vị của người Nam Khương nặng thật đấy! Tôi thà lập trình thêm vài chương trình cũng không thể để nhàn nhã tới mức ‘thốn’ như vậy được!”, Giang Tiểu Hải cũng lắc đầu bất lực.
Dù có là thiên tài máy tính như cậu ấy thì cùng lắm cũng chỉ nhớ được hơn một nghìn số. Nhưng vậy đã được coi là kỷ lục rồi. Với Thương Hồng thì chắc cô đạt kỷ lục Guinness luôn rồi cũng nên.
Có điều chuyện này không được công khai với thế giới bên ngoài. Vì việc một người có thể nhớ hết một trăm nghìn số trong dãy số pi sẽ là điều không thể, ngay cả rất nhiều người tự xưng là thiên tài ở ngoài kia cũng không làm được.
Đến ngay cả Mạc Phong cũng bó tay. Anh nhớ được nhiều nhất là tám mươi nghìn số. Như vậy đã là cực hạn rồi.
Hơn nữa năm đó anh đang ở tuổi bẻ gãy sừng trâu, tham gia thử thách phá kỷ lục khi còn học tại đại học Yến Kinh nên mới nhớ được. Lúc đó chỉ riêng việc đọc tám mươi nghìn chữ số thôi mà đã mất hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.
Trưởng lão Linh thấy Thương Hồng vượt ải thành công thì quay qua nhìn mọi người: “Theo quy tắc của Nam Khương, chỉ cần vượt qua ba tháp thì có thể nhận được ba tấm lệnh bài, và có thể chỉ huy Nam Khương chúng ta vô điều kiện!”
Lúc này đám đông nhìn nhau. Xích Ly đứng dậy vung tay quát lớn: “Toàn bộ thị vệ nghe lệnh!”
“Có mặt!”
Đám đông từ bụi cây lao ra. Trải dài khắp vùng núi là người của ông ta.
Thậm chí họ còn được trang bị đầy đủ cung tên, vũ khí.
Mấy đại trưởng lão cũng ngây người. Trưởng lão Linh tức giận lên tiếng: “Xích Ly, ông định làm gì?”
“Tôi định làm gì à? Ha ha, tôi còn muốn hỏi các người định làm gì đấy. Rốt cuộc là cậu ta vượt ải thành công hay là do các người giở trò? Nếu thằng nhãi này muốn cả Nam Khương thì các người có giao cho cậu ta không?” Xích Ly gầm lên với mấy vị trưởng lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.