Chương trước
Chương sau
“Đừng trêu anh nữa, em và Tiểu Hải mau trở về đi, anh đang bận việc, thật sự không có thời gian quan tâm đến hai chị em!”, Mạc Phong vội vàng đẩy cô ấy.
Tuy nhiên, Thương Hồng lại nhanh chóng nhích người sang một bên: “Anh nghĩ em đến đây đi nghỉ mát sao?”
“Không thì sao chứ, em đến đây làm gì?”
Cô ấy chỉ vào tháp Trí ở phía đối diện: “Nghe nói có một tòa tháp phải dựa vào IQ mới có thể vượt qua, em muốn thử xem thế nào!”
Hả!
Mạc Phong không khỏi hít sâu một hơi: “Em chắc chưa?”
“Anh không tin em à?”, Thương Hồng cười nhẹ khoanh hai tay trước ngực.
Thấy vậy, anh không khỏi ho nhẹ: “Tin! Trên đời này có chuyện gì mà em không làm được chứ?”
Mạc Phong không bao giờ nghi ngờ năng lực của Thương Hồng, nhưng anh cũng không muốn cô ấy phải mạo hiểm.
Dù sao thì anh đã từng ít nhiều nghe về sự nguy hiểm của tháp Trí này, người ta nói rằng nơi đó còn nguy hiểm hơn cả tháp Võ và tháp Pháp.
Tháp Võ có thể dùng kiếm thật súng thật để vượt ải, tháp Pháp cũng vậy, dù không vượt qua được thì cũng không sao, cùng lắm thì rời tháp.
Nhưng tháp Trí này thì khác, một khi bước vào và bắt đầu trò chơi thì không còn đường quay lại, hoặc là thành công qua ải, hoặc là bỏ mạng trong đó!
“Vậy thì anh ở đây đợi tin vui của em đi!”
Nói xong, Thương Hồng chậm rãi đi về phía tháp Trí.
Mạc Phong vội vàng tiến lên hai bước: “Chờ đã! Để anh tự mình đi đi, quá nguy hiểm!”
“Được rồi, anh bị thương thì nghỉ ngơi cho tốt đi, ở khu vực châu Âu có thế cuộc nào mà em chưa từng thử sức chứ? Chờ tin tức của em nhé!”
Lần này cô ấy đi một mạch về phía tháp Trí mà không nhìn lại, mái tóc dài bồng bềnh tung bay vuốt ve khuôn mặt của Mạc Phong.
Bước tới cửa tháp Trí, hai người canh gác lập tức đẩy cửa ra.
Lúc bước vào tầng một, đèn treo trên tường lập tức bật sáng.
Tất nhiên không phải là loại đèn điện như thế giới bên ngoài, mà là một ngọn đuốc! Có lẽ là do phốt pho trắng tiếp xúc với không khí nên bốc cháy.
Tường thành xung quanh nhô ra một số cung tên được kéo rất căng, nếu bắn trúng hết toàn bộ cung tên này thì chắc chắn người Thương Hồng sẽ lạnh ngắt.
Lúc này, trên tường có một bóng đen, giống như là một con tắc kè: “Cô bé, tôi là người canh giữ tầng một, cô có thể gọi tôi là Thương! Trước khi trò chơi bắt đầu cô còn cơ hội đi ra ngoài, nhưng một khi đã vào cuộc thì cô chỉ có hai lựa chọn, vượt ải hoặc là mất mạng! Cô hiểu chưa?”
“Ra đề đi!”, Thương Hồng điềm nhiên nở nụ cười Người đàn ông trên tường hừ một tiếng lạnh lùng: “Trên người cô có cái gì mà bố có thể chạm vào một lần, mẹ có thể chạm vào một lần, bạn có thể chạm vào một lần, nhưng chồng không chạm được lần nào!
Xin hỏi là thứ gì? Cô có thời gian một nén hương để suy nghĩ, không trả lời được thì kết quả là bị vô số mũi tên bắn chết!”
“Miệng!”, Thương Hồng lập tức bật cười: “Lúc gọi bố thì hai môi chạm nhau một lần, lúc gọi mẹ thì hai môi cũng chạm nhau một lần, nhưng khi gọi chồng thì môi không hề chạm vào nhau chút nào, vì vậy đáp án là miệng!”
Lúc này, mũi tên vốn đang được kéo căng mới thu lại và ẩn mình trong tường.
Người đàn ông trên tường búng tay, tất cả các ngọn đuốc trên tầng này đều sáng lên.
“Cô đã vượt ải tầng một!”
Lúc này, bên ngoài tháp Trí.
“Mẹ kiếp! Mới có một phút mà tầng một đã sáng lên rồi, lợi hại thật đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.