Chương trước
Chương sau
Thấy bọn họ không sao, Mạc Phong thở phào: “Mọi người không sao chứ?”
“Thiếu chủ chúng tôi không sao! Cậu cũng không sao chứ?”, Triệu Vô Cực từ trong xe thò đầu ra.
Tóm lại là không chết được nhưng cũng không thoát được.
Dù Mạc Phong có trốn được thì anh cũng không trốn. Vì nếu anh cứ thế ra đi thì có phải là uổng công khi tới Nam Khương không?
“Này! Giờ đưa chúng tôi đi đâu thế?”, anh quay lại nói nhỏ với Khương Na.
Khương Na chỉ mím môi khẽ cười: “Tới tế thần núi!”
“…”, Mạc Phong chau mày: “Cô nói thật à? Thần núi thích cả nam sao, vậy là cong rồi!”
Chiếc xe giam đi tới bên hồ thì dừng lại. Xung quanh người dày đặc.
Không chỉ có vậy, trong đám người đứng trên tế đàn, Mạc Phong còn nhìn thấy một bóng hình duyên dáng mặc đồ màu trắng. Đó chính là Bạch Doanh!
Chính là Bạch Doanh trước đây tới tìm anh.
Đã lâu không gặp, cô ấy gầy đi nhiều, rõ ràng là cô cũng nhìn thấy Mạc Phong giữa đám đông.
Thậm chí cô còn không dám tin, phải chớp mắt mấy lần để có thể khẳng định: “Mạc Phong? Là anh thật sao?”
“Đẹp trai ngời ngời, khí chất đầy mình, không phải tôi thì là ai?”, Mạc Phong nhướn mày cười xấu xa.
Bạch Doanh trừng mắt: “Giờ là lúc nào rồi mà còn làm màu. Có biết chúng ta bị trói ở đây làm gì không?”
“Biết chứ, không phải là làm mồi cho thần núi sao? Tôi muốn xem xem, thần núi mà các cô thờ phụng bao năm qua rốt cuộc là cái gì?”
“Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy!”
“…”
Gữa hồ có một cây trụ đá. Bọn họ bị trói vào đây. Bạch Doanh và Khương Na cũng vậy.
Sáu trụ đá tạo thành một vòng tròn. Mọi người bị trói phía trên, xung quanh đều là người dân thôn, nhìn ánh mắt bọn họ như đang nhìn động vật vậy.
“Thánh nữ nhiệm kỳ trước của Nam Khương cùng với thiếu tư mệnh đã không làm được việc, đắc tội với thần tiên khiến tộc người chúng ta phải chịu trừng phạt. Giờ hai cô gái này, cùng với những kẻ xâm phạm vào vùng đất của chúng ta đều phải hiến tế cho thần núi để cầu xin bề trên tha thứ, hi vọng dịch bệnh sẽ tránh xa, đại hạn sẽ tránh xa!”
Lúc này một ông cụ tóc bạc phơ nhìn về hướng đông, cũng chính là hướng có mấy người Mạc Phong, ông ta quỳ xuống bên đầm nước và cúi lạy đất trời.
Những người dân cũng đồng loạt quỳ xuống, đưa tay lên trời cung kính hành lễ.
Mạc Phong bị trói trên trụ đá nghe thấy vậy bèn cười khổ: “Đám dân thôn này quỳ lạy chúng ta làm gì vậy?”
“Không phải lạy chúng ta mà là lạy vị thần trong đầm nước này!”, Khương Na nói với vẻ bình thản.
Lúc này Bạch Doanh cũng tiếp lời: “Đúng vậy! Trong đầm này có một con rồng, nghe nói là quản lý nước khu này. Gần đây xảy ra tình trạng khô hạn, mất mưa một thời gian dài nên mọi người cho rằng có khi thôn đã phạm tới với Long Vương!”
“Long Vương! Có phải là đọc truyện nhiều quá không! Trương Phong, cậu có tin không?”, Mạc Phong phụt cười.
Trương Phong bị trói ở phía sau gật đầu: “Tôi tin! Nhưng không tin là có rồng ở phía dưới. Nếu như có thật thì chắc chắn là rồng ác, rồng yêu, không đáng để mọi người quỳ lạy! Vì vậy thứ mà họ cho là rồng thì tôi nghĩ rằng là mãng xà!”
“…”
Những động vật linh trường thật sự, đặc biệt là những động vật còn muốn tu luyện thì không thể nào mở sát giới, và làm gì có chuyện bắt người sống phải hiến tế vật phẩm. Xem ra những chuyện xảy ra ở Nam Khương đều do họ đi quỳ lạy cái thứ được gọi là thần núi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.