Chương trước
Chương sau
**********
Càng là dược liệu quý thì càng yếu cũng là điều dễ hiểu. Với thổ nhưỡng đặc biệt của thôn Thập Lý, Mạc Phong có thể lũng đoạn toàn bộ việc kinh doanh Bạch Phật Thủ.
Sau này anh có thể kiểm soát được toàn bộ chuỗi cung ứng của loại dược liệu này, là đại lý của nhà họ Diệp anh cũng có thể biến chính họ thành đại lý cho mình.
Địa chất của thôn Thập Lý giúp thảo dược mọc nhanh như nấm, nên Bạch Phật Thủ của anh cũng sẽ được cung ứng liên tục. Cho dù sau này có hình thành thêm một hạng mục kinh doanh mới thì anh cũng phải kiểm soát sản lượng.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Quá Giang Long, Mạc Phong đứng ngoài cửa, lấy điện thoại ra gọi.
Một lúc sau đầu dây bên kia vọng tới giọng nói gợi cảm của một cô gái.
“Có chuyện gì không?”
Giọng nói mang theo cảm giác như nữ vương của Diệp Đông Lâm truyền tới.
Không thể phủ nhận khí chất của cô gái này rất tốt. Thậm chí đàn ông bình thường nhìn thấy Diệp Đông Lâm còn cảm thấy không bằng cô ấy.
Nhưng Mạc Phong thì khác. Anh tự phụ, anh đê tiện hay nói đúng hơn anh cảm thấy chỉ có anh mới xứng với Diệp Đông Lâm.
Khụ khụ! Giỡn chơi coi!”
“Không có chuyện thì người quen không được gọi điện à?”, Mạc Phong cười đùa.
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Đông Lâm lại vọng tới: “Bận! Không có việc gì thì tắt máy đây!”
“Ấy ấy ấy! Có việc, có việc!”
Cô gái này nói là làm. May mà anh đã kịp ngăn lại vào một giây trước đó.
“Có gì thì nói, một phút của cô đây là hàng chục triệu tệ đấy, chậm trễ anh có trả nổi không?”
Mạc Phong cười đê tiện: “Trả được, cùng lắm thì dâng hiến tấm thân này!”
“Khốn nạn!”
Tút tút tút!
Lần này thì cô ấy tắt máy thật. Mạc Phong sầm mặt. Ông nội chứ! Anh không tin không thể trị được cô nàng này.
Anh lại gọi lại, một lúc sau giọng nói kiêu kỳ của Diệp Đông Lâm lại vọng tới.
“Còn dám nói linh tinh là tôi không nghe nữa thật đấy!”
Có lẽ cô cũng biết Mạc Phong sẽ trêu đùa một chút rồi mới vào chuyện chính, nếu không, cô đã không nghe máy.
“Muốn bàn một vụ làm ăn với nhà họ Diệp!”
Mạc Phong vẫn cười với vẻ trêu đùa.
Đối với những người phụ nữ lạnh lùng, ngạo mạn như thế này thì không được phục tùng, không được rụt cổ. Đàn ông muốn làm được việc lớn thì phải đa mưu túc trí, dũng cảm và mặt dày!
Diệp Đông Lâm càng ngạo mạn thì anh càng đểu.
“Anh giới thiệu một vụ làm ăn với nhà họ Diệp chúng tôi sao?”, cô hỏi với vẻ hứng thú.
Mạc Phong khẽ cười: “Đúng vậy! Tôi có một lô dược liệu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.