Có nằm mơ Mạc Phong cũng không ngờ trước khi chết mình còn nhìn thấy người thân.
“Con nhìn hình xăm trước ngực mình đi!”, Mạc Yến Chi chỉ vào ngực anh.
Anh mở cúc áo ra. Một con mãnh hổ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hình xăm này sử dụng chất liệu hết sức đặc biệt, bình thường sẽ không thấy, chỉ khi nào hoạt động mạnh, cơ thể nóng lên thì hình vẽ mới xuất hiện.
“Con nhìn của bố!”
Mạc Yến Chi cũng cởi cúc áo ra. Một hình rồng uyển chuyển xuất hiện trước ngực ông.
“Rồng du hải, hổ xuống núi. Ý nói hai bố con chúng ta. Nhà họ Mạc không gây sự và cũng không sợ sự!”
Câu nói của ông mang khí thế hùng hồn, không chỉ để Mạc Phong nghe thấy mà hơn cả là để những kẻ có ý đồ với nhà họ Mạc nghe thấy. Hai mươi năm trước, nhà họ Mạc là gia tộc mà bọn họ không thể so bì thì hai mươi năm sau cũng vậy.
Thường Vân Sam đứng bên cạnh ngó nghiêng xung quanh rồi vội vàng lên tiếng: “Được rồi, mặc dù tôi cũng không muốn quấy rầy hai bố con vào lúc này nhưng giờ không phải là lúc chần chừ nữa, chúng ta mau rút thôi. Rời khỏi vùng đất Yến Kinh thị phi này, về Giang Hải rồi nói!”
“Được! Đi thôi!”, Mạc Yến Chí gật đầu trầm giọng.
Khi ông quay người định rời đi thì mới phát hiện Mục Thu Nghi đứng bất động nãy giờ. Ông chậm rãi bước tới: “Cháu chính là cô bé nhà họ Mục phải không?”
“Vâng, thưa bác!”, cô e thẹn gật đầu.
Mạc Yến Chi vuốt râu gật gù:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/631034/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.