Chỉ có đám tù nhân bên nhà giam cấp S là cảm thấy khó chịu.
Câu nói đó không chỉ đánh vào mặt Mạc Phong mà còn đánh cả vào mặt những kẻ khác nữa.
Nhưng cũng chỉ Mạc Phong mới có thể kiềm chế được.
Cạch.
Đúng lúc này, cánh cửa nhà giam được mở ra, trưởng trại bước vào.
Tất cả mọi người đều đứng lên với vẻ cung kính. Duy chỉ có Mạc Phong và Mục Thu Nghi là ngồi bất động.
Mục Thu Nghi thấy mọi người đứng dậy cũng định đứng dậy cho phải phép nhưng khi cô định làm vậy thì bị Mạc Phong giữ chặt ra hiệu đừng cử động.
“Ai là Mạc Phong?”, trưởng trại nhìn một lượt rồi hô lên.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Mạc Phong đang ngồi bất động trên ghế.
“Là tôi!”, anh vươn người cười với vẻ lười nhác.
Vẻ mặt nghiêm túc của trưởng trại lập tức thay đổi bằng vẻ toe toét khi nhìn thấy Mạc Phong: “Hi hi, cậu Mạc vất cả rồi, chúng tôi tới đón cậu ra trại!”
“Ra trại á? Tôi ở trong này ăn bánh bao dưa chua này, sao phải ra trại chứ?”, Mạc Phong khoanh tay hừ giọng.
Những người còn lại ngớ người. Người bình thường được ra khỏi trại thì nhảy cẫng lên vì sung sướng, vậy mà gã này ra khỏi trại còn phải mời, hơn nữa đúng kiểu thà ở trong này ăn bánh bao chứ cũng không chịu ra ngoài! Đúng là mặt dày vô đối!
Có vẻ trưởng trại hiểu ngay ra ý tứ trong câu nói của anh nên vội vàng quay lại quát mấy tên lính lác: “Mau đi chuẩn bị cho mỗi người họ một bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/631025/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.