Chương trước
Chương sau
Nếu bị nhốt ở đây ba mươi năm, nghĩa là phải bỏ lại tất cả danh tiếng và quyền lực. Có những thứ nỗ lực rất lâu mới đạt được thì nay cũng phải từ bỏ. Đây hoàn toàn không phải một việc dễ dàng.
Mạc Phong cũng không nói thêm gì nữa, anh kéo tay Mục Thu Nghi đi vào bên trong. Nhìn dáng vẻ của anh chẳng giống kéo Mục Thu Nghi vào tù mà giống như kéo cô về nhà thì đúng hơn.
Tưởng Minh Xuyên đứng không xa phía sau mặt sững sờ nói: "Mẹ kiếp! Có phải hắn bị bệnh không, vào đây rồi mà còn cười được? Hay hắn bị ngu? Lẽ nào hắn không biết những kẻ như thế nào thì mới bị nhốt vào phòng giam S?"
Ở đó không đơn giản chỉ là các tử tù, trước đây những phạm nhân này đều phạm phải những tội vô cùng nghiêm trọng. Những người mới vào phòng giam S chắc chắn sẽ bị đám ma cũ dần cho một trận nên thân.
Lại thêm việc Mạc Phong mang theo cả Mục Thu Nghi xinh đẹp như hoa như ngọc vào đó. E là nhìn cô không có người đàn ông nào không động lòng. Một mình Mạc Phong chắc chắn đánh không lại đám người kia, hơn nữa đám tù nhân kia lại còn không phải dạng vừa đâu!
Mặc dù đã bắt được Mạc Phong nhưng Tư Đồ Yên mặt vẫn sa sầm lại, trầm ngâm như cũ.
"Chuyện không thể chỉ đơn giản thế này!"
Tưởng Minh Xuyên ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: "Người đã vào trong ngục rồi, còn có chuyện gì được chứ? Lẽ nào cậu sợ đám thuộc hạ của hắn ở Giang Hải tới cứu? Đừng có đùa, ở Giang Hải chỉ có vài gia tộc nhỏ ủng hộ hắn ta, ngoài ra còn có một tông phái nhỏ, số lượng cũng chỉ có tám chục một trăm người. Bảo bọn chúng tới Yến Kinh tìm chỗ chết sao? Tôi cá là dám tới đây thì không nổi mười tên!"
"Không biết tại sao nhưng tôi cứ bị máy mắt phải, cứ cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra!", Tư Đồ Yên xoa xoa mắt rồi lắc đầu nói.
"Hay là cứ cho hắn một viên đạn, tiễn lên đường luôn, giữ lại làm gì cho lắm hậu họa!"
"..." . Đọc truyện hay, truy cập ngay { T RUмtгцуen.mE }
Thực ra Tưởng Minh Xuyên nói không sai, nhưng Tư Đồ Yên hiện giờ chưa ra tay không phải vì lòng dạ hắn lương thiện mà là vì trên người Mạc Phong còn thứ mà hắn muốn có nhưng chưa thể có được.
Nghe nói nhà họ Mạc bao nhiêu năm nay luôn cất giữ một báu vật có thể làm đảo lộn âm dương, hiệu triệu nhân tài. Cho nên, mấy năm nay Tư Đồ Yên đều đang ráo riết tìm kiếm thứ này.
Hiện giờ nhà họ Mạc chỉ còn Mạc Phong sống sót, vậy thì vật đó chắc chắn phải ở trên người anh.
Lúc này trong nhà giam.
Đưa cả phạm nhân nam và phạm nhân nữ vào cùng một phòng giam là chuyện hiếm gặp có lẽ hàng trăm năm mới có một lần.
Đặc biệt hơn, đây lại còn là một tuyệt sắc giai nhân!
Trước khi vào phòng giam phải lục soát toàn thân, không được mang điện thoại hay bất cứ thứ gì khác.
"Đang giấu thứ gì mau nộp hết ra đây!", một tên cai ngục hơi mập trầm giọng nói.
Mạc Phong sờ túi quần bên trái, lấy ra một cục xà bông từ khách sạn.
"Còn bên phải?"
Mạc Phong thò tay vào túi phải, lấy ra một cục xà bông khác.
"Ông nội ơi, sao ông cứ để xà bông vào túi quần vậy?", cai ngục trông có vẻ hung dữ kia hằn học nói.
Mạc Phong thản nhiên xua tay đáp: "Tôi sớm đã nghe nói trong tù hay bị các bạn tù "chôm" mất xà bông nên mang nhiều hơn một chút đề phòng!"
Phụt!
Mục Thu Nghi không nhịn được mà phì cười.
Cai ngục kia tức muốn xì khói, lại còn có người chuẩn bị sẵn xà bông trước khi vào tù?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.