Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn chút canh họ bèn về nhà.
Hôm nay anh ra ngoài riêng với Thương Hồng, ngoài việc dặn dò cô chút chuyện thì còn có việc quan trọng hơn đó là đại hội kỷ niệm của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Tống Thi Vũ, An Nhiên và Mục Thu Nghi đều ở trong công ty, chỉ còn lại một mình Diệp Đông Thanh ở nhà. Nên giờ anh về nấu chút gì cho cô ấy ăn là được.
Vừa ăn xong họ cũng không lập tức bắt xe về ngay mà tới một khu vui chơi giải trí, ở đây đang có biểu diễn nhạc nước, lượng người bỗng tăng lên kỷ lục.
“Bệnh tình cô bạn nhỏ của anh hình như không được khả quan cho lắm!”, Thương Hồng khẽ lắc đầu.
Mạc Phong cũng thở dài: “Sao mà anh không biết chứ! Thực ra con người mong manh yếu đuối lắm. Dù có là người giỏi giang đến đầu thì một khi bị bệnh cũng sẽ bị đánh gục ngay!”
Anh nhớ lần đầu gặp Diệp Đông Thanh, cô nhóc trông vô cùng kiêu ngạo. Đừng nói là cô nhóc chịu nói chuyện với anh, thậm chí nhìn anh còn chẳng buồn nhìn.
Vậy mà giờ đây cô ấy biến thành người dậy lúc mười giờ sáng, đi ngủ lúc sáu giờ tối, buổi trưa cũng cần phải nghỉ ngơi.
Có tới hai phần ba thời gian trong ngày là cô ấy muốn ngủ, có thể thấy đó là điều bất thường. Và chỉ có một khả năng duy nhất giải thích cho điều đó. Đó là bệnh tình của cô càng lúc càng nặng hơn.
Đây là cơ chế bảo vệ cơ thể của các cơ quan. Khi các tế bào cảm thấy không thể nào đáp ứng được cơ thể thì sẽ ra lệnh cho đại não cảm thấy buồn ngủ. Bởi vì chỉ có ngủ thì tốc độ tổn hại của các cơ quan mới giảm xuống thấp nhất.
“Vậy anh định thế nào!”, Thương Hồng nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn xa xăm rồi tự cười chế nhạo mình: “Đợi anh từ Yến Kinh về sẽ lại tới Tây Nam của Thục Châu tìm linh chi lửa!”
“Anh quyết định rồi à?”
“Ừ!”
“Vậy em sẽ ở câu lạc bộ đợi anh về, dù bao lâu thì em cũng sẽ đợi”.
“…”
Hai người nhìn nhau, Thương Hồng bỗng bật cười.
“Yên tâm, là do em tự nguyện, anh đừng cảm thấy áp lực, chỉ cần anh vui thì em thế nào cũng được”, cô phất tay nói với vẻ tiêu sái.
Mạc Phong nắm tay cô: “Cảm ơn em…”
“Kiểu cách quá!”

Sáng sớm hôm sau.
Mạc Phong còn đang ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng cửa sổ đập rầm rầm. Ban đầu anh tưởng là gió nhưng sau đó nghe thấy tiếng sủa điên cuồng của ‘anh Hai’ ở trong sân.
“Mới sáng sớm mà ồn ào cái gì vậy?”, anh đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài sân và nói với vẻ tức giận.
Bỗng nhiên, anh dụi mắt nhìn kỹ hơn thì thấy bên dưới còn có thêm con chó nữa.
Ngoài ‘anh Hai’ thì còn có một con chó to màu đen! Anh biết con chó này. Nó chẳng phải là con chó của Thường Vân Sam hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.