Bạch Như Nguyệt là một cô gái có sức ảnh hưởng tới toàn bộ phía Nam, thậm chí có thể nói là ảnh hưởng cả Hoa Hạ, người đàn ông bắt cô đưa tới tận sân bay chắc chắn là ngay này hôm sau sẽ lên bìa trang nhất của báo chí mất.
Cần phải khiêm tốn thôi! Giờ điều mà Mạc Phong cần làm nhất là khiêm tốn, ổn định thực lực của mình mới được. Nhìn nhà họ Bạch, nhà Tư Đồ và thậm chí cả nhà Trương Đình Ngọc, ai cũng có thế lực và địa bàn riêng, chỉ có anh bây giờ giống như một chiếc lá mặc cho gió thổi tới đâu bay tới đó.
Tại sân bay quốc tế Nam Đô.
Mấy người Trương Phong thấy anh tới thì vội vàng chạy lại: “Anh Mạc, sao giờ anh mới tới, máy bay sắp cất cánh rồi!” “Đi thôi! Về nhà thôi!”, Mạc Phong đứng trước cửa sân bay, quay lại nhìn toàn thành phố.
Anh cảm thấy hơi nặng lòng với thành phố này. Vì một cô gái mà anh đã có cơ hội thắt chặt mối quan hệ với nhà họ Bạch. Điều đó nằm ngoài dự liệu của anh.
Người quân tử giao lưu như gió thoảng mây bay, kẻ tiểu nhân giao lưu như mật ngọt chết ruồi.
Lúc này trong phòng giám đốc của tòa cao ốc Bạch Dạ.
Bạch Như Nguyệt đứng bên cửa sở nhìn xuống thành phố Nam Đô với vẻ thất thần. Cũng không biết là cô đang nghĩ gì. Cô không giỏi việc biểu lộ tình cảm bằng lời nói, chỉ biết hành động.
“Năm đó cậu trèo lên cây hoa đào nhìn trộm tôi tắm mà tưởng tôi không biết sao? Gã này, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/630823/chuong-615.html