Đoàn người vượt qua màn mưa, đi qua khu vực thành phố tới một chân núi. Nhìn con đường núi gập ghềnh trước mặt, Trương Phong không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Trời... Leo lên đó sao?!"
"Không có lòng thành thì Phật tổ sẽ không phù hộ, giờ đặt cậu ấy xuống", lão hòa thượng bình thản đáp. Trương Phong như trút được gánh nặng, vội vã tìm một tảng đá bằng phẳng để đặt Mạc Phong xuống rồi hỏi: "Tiếp theo thì sao? Khi nào bắt đầu leo lên!"
"Tiếp theo cần nữ thí chủ này cõng cậu ấy leo lên núi!"
"Cái gì?!"
Tống Thi Vũ đưa tay lau nước mưa trên mặt, nói nhỏ: "Đại sư, nếu tôi cõng anh ấy lên núi thì ông thực sự sẽ cứu được anh ấy sao?"
"Nếu lòng thành khẩn thì tôi có thể nắm chắc tám phần. Nếu lòng không thành khẩn thì chỉ nắm chắc một phần!", hòa thượng vô danh hành lễ Phật rồi khẽ đáp. Trương Phong vội vã khởi động cánh tay, nói: "Đại sư, một cô gái yếu ớt như vậy làm gì có sức cõng anh ấy lên. Nếu trời mưa đường trơn rồi xảy ra sự cố gì thì sẽ mất hai mạng người đấy. Thể lực của tôi tốt, để tôi cõng thì hơn!"
"Nếu trên đường gặp sự cố gì thì đó là kiếp nạn đã được định sẵn trong kiếp này, không thể tránh khỏi! Hai người quyết định đi, muốn tiếp tục hay muốn quay về?"
Nói dứt lời, hòa thượng vô danh liền bật một cái rồi bay lên ngọn cây, biến mất khỏi tầm mắt của hai người kia.
"Mẹ kiếp! Lão hòa thượng này già đầu mà thần kinh có vấn đề! Sao ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/630775/chuong-567.html