Chương trước
Chương sau
“Chú ơi! Tôi sợ!”, Tống Tư Tư ôm đầu kêu lên.
Bởi vì chiếc xe đụng vào bên trái chiếc Rolls Royce nên bên bị ảnh hưởng là bên phải của chiếc Maserati.
Cũng hết cách. Dù cô bé này có cứng đầu tới mức nào thì cũng là một cô nhóc. Sự va chạm cường độ cao sẽ khiến cô bé không chịu nổi.
Mạc Phong từ từ giảm tốc độ, kéo dãn khoảng cách với chiếc Rolls Royce. Một lúc sau, anh nhìn thấy có năm chiếc xe đuổi ở phía sau.
“Ông nội nó! Nhóc xuống xe ngay lập tức cho tôi!”, anh quay qua trầm giọng nói với Tống Tư Tư. Nhưng cô nhóc vẫn lắc đầu kiên quyết: “Không!”
“Mẹ kiếp! Nhóc bị làm sao thế, lẽ nào muốn chết hay sao mà không chịu bước xuống? Không muốn tôi chết thì bước xuống ngay!”, Mạc Phong lúc này gầm lên vì tức giận.
Với cú va chạm vừa rồi, chỉ cần tài xê lơ là một chút là anh có thể khiến chiếc xe đó dừng lại.
Nhưng vì phải để ý tới cả Tống Tư Tư nên anh mới không dám va chạm nữa. Giờ phía sau có thêm năm chiếc xe đuổi theo. Nếu anh còn phân tâm chỉ để chăm sóc cô nhóc thì có lẽ đến cả bản thân anh cũng khó tự bảo vệ mình.
Hơn nữa đây đều là người nhà họ Tống. Thả Tống Tư Tư ở đây chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Thấy Mạc Phong nổi giận ầm ầm, cô nhóc rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Tôi…tôi vì muốn tốt cho nhóc mà!”
Tống Tư Tư nhìn anh chằm chằm: “Chú có sợ chết không?”
“Không sợ! Nhưng tôi không thể chết ở đây được, người ở Giang Hải vẫn đang đợi tôi quay về!”, Mạc Phong nói với vẻ bình thản. Đúng lúc này một âm thanh nặng nề vang lên.
Bùm!
Đây không phải là tiếng súng mà là tiếng nổ lốp.
Xe bị nổ lốp, cả chiếc xe giống như con ngựa bị đứt đây mất kiểm soát. Nếu trong xe chỉ có Mạc Phong thì chắc chắn anh sẽ đạp cửa và nhảy ra ngoài ngay. Nhưng giờ không được, vì còn có cả Tống Tư Tư. Nếu anh nhảy ra ngoài thì xe và người còn lại trong xe sẽ có kết cục vô cùng đau thương.
Két!
Mạc Phong vừa ghì tay lái vừa đạp mạnh chân phanh.
Cả chiếc xe xoay vòng tròn tại chỗ, và đập mạnh vào một gốc gây.
Túi khí trong xe lập tức bật ra.
Mấy chiếc xe đuổi theo phía sau cũng lập tức dừng lai. Người đầu tiên bước xuống không phải ai khác mà chính là lão đạo sĩ, Hoa hòa thượng và cả ông già lưng gù.
Hai chiếc xem còn lại là Tam Sơn của nhà họ Tống cùng vô số các cao thủ khác.
Xem ra sau khi biết Mạc Phong đuổi theo ông cụ Lục thì nhà họ Tống đã ra tay. Bất luận phải trả giá như thế nào thì cũng phải ngăn anh lại bằng được.
“Sư phụ, có khi nào bọn họ bị tông chết rồi không?”, lão đạo sĩ cười vui vẻ.
Người đàn ông lưng gù khẽ lắc đầu: “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Khí tức của thằng nhóc đó không hề yếu đi mà còn ngày một mạnh hơn đấy!”
“Cái gì?”
Lúc này, bên trong xe.
“Hầy, xem ra hôm nay mà muốn rời đi thì phải tốn công tốn sức rồi”, Mạc Phong khẽ thở dài.
Rầm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, anh đạp cửa xe văng ra.
Mạc Phong từ trong xe bước ra chẳng sứt mẻ gì. Vừa rồi do va chạm mạnh đã khiến Tống Tư Tư ngất lịm, thế nhưng cô nhóc không hề bị nguy hiểm tính mạng.
Về cơ bản thì anh đều đã gặp qua sáu kẻ này.
Anh từng giao đấu với Tam Sơn của nhà họ Tống khi bọn họ bắt Tống Thi Vũ rời khỏi Giang Hải. Cả hai bên đều giấu thực lực.
Thế nhưng ba tên này liên thủ lại cũng đủ khiến Mạc Phong cảm thấy hơi mệt. Giờ lại có thêm ba kẻ chưa rõ thực lực kia thì anh thật sự thấy bất anh. Nhất là ông già tên Hồng Sinh.
Một chọi sáu!
Lại là một cuộc chiến khốc liệt!
“Thằng nhóc! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Đông Hải Long Vương - Viên Bá Thiên cười khinh thường.
Mạc Phong chỉ nhếch miệng nói với vẻ lạnh lùng: “Nếu có thể thì tôi thật sự không muốn gặp lại các người nữa!”
“Đúng là chán sống. Dám tới cả thành phố Phong Môn. Không thể giữ cậu lại được rồi!’, Triệu Vô Cực cười lạnh lùng.
Anh vẫn không động tới kiếm Tàn Uyên dù phải đối diện với tình huống như thế này. Binh khí này một khí lấy ra chắc chắn sẽ khiến cả hai bên sẽ đều bị tổn thất. Và quan trọng là Mạc Phong sợ anh chưa hoàn toàn kiểm soát được thanh kiếm Tàn Uyên này.
Lần trước anh mới chỉ đi vài đường đơn giản mà kiếm gió đã có thể cắt cả sắt lẫn đá.
“Ha ha, lần trước để cậu chạy thôi, lần này sao có thể? Đánh đấm mà không thể chuyên tâm được sao, còn vác hộp đàn trên vai cơ à?”, lão đạo sĩ lấy roi kinh lôi ra.
Mạc Phong nhìn roi kinh lôi trong tay ông ta rồi nhếch miệng cười.
"Đồ tốt đấy, có lẽ không ít tiền đâu nhỉ. Nếu mà mang đi chợ đen đấu giá, bán năm triệu tệ không thành vấn đề. Nếu dựa vào danh tiếng của một cao thủ nào đó để bán thì có khi còn thêm được cả số không vào đằng sau giá cũ đấy”.
Khi lão đạo sĩ định tiến lên thì Sở Nam Thiên chặn cả ba người lại.
“Này! Các người làm gì vậy? Chúng ta cùng một chiến tuyến đấy, sao lại chặn bọn tôi?”, lão đạo sĩ nhảy dựng lên với vẻ tức giận.
Triệu Vô Cực bèn rút ra một con dao găm, cười lạnh lùng: “Đây là chuyện của nhà họ Tống chúng tôi. Không phiền tới các vị phải lo lắng!”
Nếu đến cả thằng nhóc này mà Tam Sơn cũng không đánh lại được thì dù sau đó được sự giúp đỡ của ba người kia, bắt được anh thì cũng khiến nhà họ Tống mất mặt. Và như vậy Tam Sơn của nhà họ Tống cũng chẳng biết chui xuống cái lỗ nào.
“Quá nhanh! Xem ra cậu sống được tới tận hôm nay là có nguyên do cả!”, ông già lưng gù nhìn cánh tay của mình rồi bật cười.
Hoa hòa thượng đứng phía sau gỡ chuỗi hạt Phật đeo trên cổ: “Để bần tăng xử lý!”
Chuỗi hạt Cửu Long này cũng là một món bảo bối.
Đôi mắt Mạc Phong sáng lên. Đám người kia muốn có được những thứ trên người anh thì tương tự, anh cũng muốn có được những món bảo bối trên người bọn chúng.
Anh đạp một chân, một cành cây dưới đất lập tức bật lên.
“Vậy thì để tôi lĩnh giáo sự lợi hại của chuỗi hạt Cửu Long này nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.