Đám người xung quanh liên tục tiến lại gần Mạc Phong, hơn nữa họ cầm trên tay những vũ khí khác nhau, thậm chí có người còn cầm trên tay cả chiếc ghế dài.
Tống Thi Vũ thấy vậy liền nhanh chóng quay lại, nắm lấy cánh tay của Tống Thanh Sơn và cầu xin: "Bác cả, bác có thể nể mặt cháu tha cho anh ấy đi được không? Cháu đảm bảo sau này anh ấy sẽ không đến đây nữa!”
"Xùy, cô nghĩ cô là ai chứ? Lúc đầu bảo cô về là vì muốn dâng cô cho ông cụ Lục. Một đứa con hoang của nhà họ Tống mà lại muốn nói thể diện với tôi, cô cũng xứng sao?”, Tống Thanh Sơn ngửa cổ cười ha hả.
Đúng lúc ông ta đang đắc ý.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang vọng khắp sân.
Khuôn mặt Tống Thanh Sơn lúc này cũng in dấu tay đỏ tươi.
Mọi người đều chết lặng.
“Nếu ông còn dám mắng cô ấy một câu nữa, hôm nay tôi sẽ khiến cho nơi này của ông không được yên ổn!”, Mạc Phong lạnh lùng nói.
Sự ớn lạnh!
Trong sự lạnh lùng còn mang theo luồng sát khí!
Như thể những người bị ánh mắt của anh quét qua đều đã chết vậy, Tống Thanh Sơn bị ánh mắt này nhìn như vậy thì đột nhiên lửa giận đã vơi đi một nửa.
Mạc Phong lại kéo đôi bàn tay nhỏ bé và lạnh lẽo của Tống Thi Vũ lên, nhẹ nhàng nói: "Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô rời khỏi thành phố Long Môn!”
"Tôi... ông nội vừa mới mất, cho dù muốn đi cũng phải đợi đến ba ngày sau mới được! Trước đây ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/630707/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.