Lúc này trong sân đại sảnh nhà họ Tống.
Linh đường của ông cụ Tống được đặt ở chính giữa, mọi người trong gia tộc đều đến để phúng viếng, cho dù là nhánh nào của nhà họ Tống, nhiều nhất cũng chỉ mới đến ba đời, chưa được năm đời nên vẫn cùng một tổ tiên, đều là người cùng một nhà.
Hơn nữa, ba ông cụ của ba nhánh là anh em ruột, cho dù là xét về góc độ này thì mọi người chắc chắn cũng sẽ có mặt.
Lúc mọi người dâng hương, đốt giấy cúng.
Rầm! Lúc này, cửa sân trong bị đạp mở toang.
Khoảng sân của gia đình họ Tống rất rộng nên được chia thành sân trong và sân ngoài.
Nghe thấy tiếng động, mọi người liền quay phắt đầu lại, chỉ nhìn thấy trên tay Mạc Phong đang kéo theo người gác cửa giống như đang mang theo một con chó chết.
Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn linh đường, sau đó ném luôn ông chú trong tay mình ra ngoài.
Những người đã kịp phản ứng lại đều la mắng anh.
"Này! Thằng nhóc, mẹ kiếp, cậu là ai thế? Ai cho cậu vào đây?"
"Tên khốn kiếp, muốn đến gây chuyện phải không?”
"Ai biết thằng ranh này không? Gọi bảo vệ vào đây!”
"..."!Mạc Phong không nói gì, anh sải bước vào linh đường.
Cả nhóm người thấy vậy thì chợt kinh ngạc, không phải là muốn đến phá linh đường đấy chứ? Lẽ nào là kẻ thù của nhà họ Tống?
Hai người đàn ông lực lưỡng lập tức sải bước đi tới trước mặt anh.
"Nhóc con! Nếu cậu còn tiến lên phía trước thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Rầm!
Rầm!
Hai cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/630705/chuong-497.html