Chương trước
Chương sau

Sau khi đóng cửa, Mạc Phong nhẹ nhàng nằm xuống giường, may mà giường khá lớn, hai người nằm cũng không quá chật.
"Phải rồi, anh có thể hỏi em một chuyện được không?”
Tống Giai Âm nằm ở bên mép giường bên kia, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chuyện gì thế? Chỉ cần em biết, em nhất định sẽ nói cho anh!”
"Em đã bao giờ nhìn thấy rắn có cánh chưa? Chính là loại mà phần mang mọc thứ giống như đôi cánh ấy!” Trước đây Mạc Phong cũng đã chủ ý tìm kiếm trên Internet, chỉ thấy có một mô tả ngắn gọn trong Sơn Hải Kinh, cộng với một bức ảnh. Trên đó vẽ ở phần mang của một con rắn với chi trước giống như đôi cánh.
Nếu lần này đến đây công cốc thì sau này anh phải làm sao mới kiếm chác được bảo bối của ông già đây? Ông ấy cũng sẽ không để anh bước vào căn phòng chứa bảo bối đó.
Tống Giai Âm lắc đầu: “Em chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng em nhìn thấy rất nhiều loại rắn khác. Trước đây em còn từng bị rắn cắn ở trên núi, đau lắm ấy!”
Ánh trăng khẽ nghiêng rót bóng trên người cô gái, làn da trắng như tuyết thiêu đốt dưới ánh trăng, giống như quả đào chín chỉ chờ người khác hái, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Mạc Phong quay đầu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi ho khan một tiếng: “Thôi ngủ đi...muộn rồi..."
Mẹ kiếp nếu cứ nhìn tiếp nữa thì anh sợ mình không kiềm chế được mất!
Phòng kế bên.
Mẹ của Tống Giai Âm vẫn đang nằm dựa tường nghe ngóng động tĩnh ở căn phòng của hai người.
"Tôi nói này, sao bà rảnh thế, nghe được cái gì đâu chứ? Chưa biết chừng hai đứa nó đúng là chỉ đang ngủ thôi, bà đừng có nghĩ nhiều như thế nữa!”, người đàn ông trung niên nằm ở trên giường tức giận nói.
Trên mặt bà vợ lộ ra một nụ cười gian xảo: “Nghe thấy rồi! Có động tĩnh rồi! Hình như tôi nghe thấy con gái nói đau…sao giờ lại không có động tĩnh gì nữa vậy nhỉ?”
"Nói vớ vẩn, lần đầu tiên lại chẳng đau à, điều đó chứng tỏ con gái mình đúng là gái ngoan! Chuyện của bọn trẻ bây giờ cứ để mặc bọn chúng, thời đại này có lên giường với nhau cũng chưa chắc sau này đã ở bên nhau!”
"Như vậy không được! Lên thuyền thì phải mua vé, tưởng rằng được ngủ không với con gái mình như vậy sao? Ngày mai tôi phải đi hỏi cậu Mạc mới được, xem cậu ấy dự định đám cưới như thế nào!”
Cùng lúc đó.
Tại lối vào phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân thành phố ở Yến Kinh.
Hơn chục chuyên gia đều đã đợi sẵn ở bên ngoài, còn Tưởng Minh Xuyên thì thờ ơ đứng ở cửa sổ hút thuốc.
Hắn vừa mong không giữ được đứa con này, nhưng cũng hi vọng có thể giữ được đứa trẻ này, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn.
Két...
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Ngay khi vị bác sĩ áo trắng từ trong bước ra, mọi người lập tức vây quanh.
"Thế nào rồi? Có giữ được đứa bé không?”, Tưởng Vân Long tiến lên phía trước kêu lên. Ông cụ Dương đứng bên cạnh không khỏi trừng mắt nhìn ông ta: “Hừ! Cậu chỉ biết đứa bé thôi? Tôi nói cho cậu biết, nếu cháu gái tôi có chút hề hấn gì, tôi sẽ san bằng nhà họ Tưởng các người!”
Mặc dù ông cụ đã lớn tuổi, nhưng khí thế của ông cụ không hề thay đổi.
Ông cụ Dương là người có công đầu trong việc thành lập đất nước, nghe nói khi còn trẻ, ông cụ đã chiến đấu với tinh thần dũng cảm và mạnh mẽ khi kề vai sát cánh với Thái tổ trong các cuộc chinh phạt Nam Bắc.
Nếu ai dám không phục, ông ta dám trực tiếp kéo hai thủ lĩnh ra quyết chiến với họ luôn, cho nên dân chúng hồi đó cũng gọi ông cụ là ‘Dương điên’!
"Ông cụ Dương xin hãy bớt giận, đương nhiên tôi không có ý đó, chỉ là trước đó cô bé có từng nói rằng nếu như đứa trẻ không còn nữa thì sẽ ly hôn với Minh Xuyên. Tôi như thế này không phải vì sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà chúng ta hay sao?”, Tưởng Vân Long gượng cười giải thích.
Ông ta ở tâm thế rất thấp trước mặt ông cụ Dương, đừng nói là ông ta, ngay cả ông cụ Tưởng lúc này cũng phải khiêm tốn nhún nhường.
Bây giờ nhà họ Dương đang giúp đưa người nhà họ Tưởng vào quân đội, không có nhà họ Dương che chở thì ngay cả cánh cửa con cháu họ Tưởng cũng đừng mơ bước được vào.
Vị bác sĩ áo trắng cũng đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Đã qua cơn nguy kịch rồi, hiện tại cả mẹ và đứa trẻ đều bình an vô sự, nhưng sức khỏe cô Dương rất yếu, dường như đã rất sợ hãi, hơn nữa trong lúc mê man cô ấy còn gọi một cái tên!”
"Tên? Gọi tên gì?”, Tưởng Vân Long và ông cụ Dương đồng thanh hỏi.
Đúng lúc này, Dương Thái Nhi được y tá đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, như thể đang nói gì đó.
"Chồng...con...được cứu rồi..."
Tưởng Vân Long cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quát Tưởng Minh Xuyên đang đứng bên cửa sổ hút thuốc: “Thằng nhóc thối kia! Còn không mau cút qua đây, vợ mày đang gọi mày kìa!”
“Gọi con?”, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tự giễu.
Nhưng hắn vẫn quay người đi về phía đó, nghe thấy Dương Thái Nhi lặp đi lặp lại câu nói đó, Tưởng Minh Xuyên lại một lần nữa cảm thấy đầu mình bị cắm chiếc sừng to đùng.
Ha ha ha...
Nắm tay hắn vô tình bị siết chặt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười cứng ngắc: “Được rồi vợ, chúng ta về phòng bệnh đi, sau này anh sẽ không giận em nữa”.
"Ông cụ Dương, ông cũng thấy rồi đấy, quan hệ của hai đứa nhỏ rất tốt. Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau này tôi cũng đảm bảo sẽ không xảy ra tình trạng như thế này nữa”, Tưởng Vân Long vỗ ngực tự tin nói.
May mà đứa trẻ được cứu sống, nếu không sẽ thực sự ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.
Sau khi Tống Giai Âm đã ngủ, cô vô thức quay lại và ôm Mạc Phong.
Có thể là do từ nhỏ cô gái đã có thói quen ôm đồ gì đó khi ngủ, đây là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn. Khi ở trường cô đã mua một con gấu rất to, ở nhà cô cũng ôm Tiểu Nhụy ngủ.
Nhưng Mạc Phong cũng chỉ lặng lẽ ôm cô, ngửi mùi hương đặc biệt trên cơ thể cô gái, lòng anh cũng bớt nhiễu loạn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.