Chương trước
Chương sau
Thấy Mạc Phong không tin, Tống Giai Âm đứng dậy hét lớn: "Thím Vương, năm nay thím bao nhiêu tuổi rồi?”
"Tháng sau là bảy mươi sáu rồi! Sao thế cháu gái, cháu hỏi cái này làm gì? Không phải định giới thiệu bạn trai cho thím đấy chứ?”, người phụ nữ đang trồng rau cười trêu chọc.
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật giật, bà ấy đã bảy mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn có suy nghĩ về chuyện đó sao?
Loanh quanh trong thôn này một vòng, anh gần như gặp được gần hai mươi cụ già tầm trăm tuổi rồi. Đây là lần đầu tiên anh thấy mật độ như thế này, hơn nữa nhiều người tám chín mươi tuổi vẫn có thể gánh nước, nấu ăn, chuyện gì cũng làm cả.
Nếu ở thành phố lớn, có lẽ sức khỏe của những người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi còn không bằng những người già bảy tám mươi tuổi này.
Không chỉ vậy, Mạc Phong còn nhận thấy rằng da của người dân trong làng này đặc biệt rất đẹp, kể cả người già, nước da của họ đều hồng hào láng bóng.
Có những người lớn tuổi rồi da sẽ xỉn màu và xuất hiện các vết nám, đồi mồi.
"Thật kỳ lạ! Người trong thôn em tuổi thọ cao nhỉ?”, Mạc Phong một tay chống cằm, hỏi với vẻ khó hiểu.
Tuổi thọ trung bình của đàn ông Hoa Hạ là bảy mươi tuổi, và tuổi thọ trung bình của phụ nữ là bảy mươi lăm tuổi.
Nhưng ở trong thôn này, chết trước tám mươi tuổi là chuyện không bình thường chút nào.
Tống Giai Âm cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Mạc Phong như thế nào: “Có thể người nơi nào hợp đất nơi đó, họ không phải chịu áp lực như ở những thành phố lớn nên cũng sống lâu hơn”.
"Người nơi nào hợp đất nơi đó?”, câu nói này không khỏi vang vọng trong đầu Mạc Phong, anh chợt vỗ trán kêu lên: "Phải rồi! Nước, đất!”
"Hả? Anh Mạc, anh bị sao vậy?”, Tống Giai Âm nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Mạc Phong như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nắm lấy tay cô gái: “Nguồn nước thường ngày của thôn em ở đâu?”
"Ở sau núi!”
"Đưa anh đi!”
Nước là nguồn gốc của sự sống, khoáng chất có trong nguồn nước ở mỗi nơi là khác nhau.
Tuổi thọ của một người chắc chắn không thể tách rời khỏi nguồn nước. Tuổi thọ trung bình của ngôi làng này đã lên tới tám chín mươi tuổi. Liệu nó có liên quan gì đến điều này không?
Sau núi của thôn này còn có một thác nước, đi qua đám lau sậy thì đến.
Nghe thấy tiếng nước chảy từ trên núi cao, đứng từ xa đã cảm thấy mát lạnh.
Hồ nước này sâu thăm thẳm, tựa như một tấm gương, khiến người ta không khỏi muốn nhảy thẳng xuống.
“Dân làng thường uống nước suối trên núi. Mọi người đều xuống từ đây để lấy nước!”, Tống Giai Âm chỉ vào thác nước cách đó không xa và nói nhỏ.
Mạc Phong cúi đầu nhìn thác nước, không khỏi gãi đầu: “Em có nhìn thấy trên tảng đá đó hình như có chữ không?”
"Đúng vậy, trước đây em đã phát hiện ra rồi, nhưng không ai biết chỗ đó rốt cuộc viết những gì?”
Ủm...
Anh cởi luôn quần áo rồi nhảy xuống hồ nước.
"Này? Anh Mạc! Nước ở đây sâu lắm đấy!”, Tống Giai Âm bò trên bờ kêu lên.
Bởi vì nước rất trong nên có thể nhìn thấy đáy, điều này tạo cho người ta cảm giác nước cạn, nhưng thực ra nước sâu ít nhất hai mươi mét.
Không phải là chưa từng có người dân nào tò mò về độ sâu thực sự của nước, vì vậy một nhóm người đã buộc hơn hai mươi cây tre và thả xuống, nhưng vẫn không đến đáy.
Hai mươi cây tre cộng lại, ít nhất cũng phải hơn ba mươi mét!
Hơn nữa thác nước đổ xuống liên tục, nếu ai bơi không tốt sẽ bị dòng nước làm cho choáng váng và kéo tuột đi nơi khác.
Mạc Phong lao xuống nước vài giây rồi mới ló đầu ra: “Phù... không sao đâu, anh bơi giỏi lắm, em yên tâm đi!”
Anh vừa nói vừa uống vài ngụm nước.
Thật sự là ngọt hơn cả nước khoáng bán bên ngoài, nếu loại nước này thực sự có ích cho sức khỏe con người thì có lẽ bán với giá một nghìn tệ một chai cũng không phải là điều không thể.
Những người càng giàu thì lại càng quan tâm đến sức khỏe của mình, đối với những người giàu có, một chai nước một nghìn tệ chỉ là mấy đồng bạc lẻ mà thôi.
Anh bơi về phía trước theo dòng thác, nhưng khi sắp đến tấm bia đá, Mạc Phong chợt thấy lạnh sống lưng.
Không phải anh cảm thấy lạnh vì nước suối, mà là sau lưng đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí!
Nhưng nó khác với những gì Mạc Phong đã từng cảm thấy trong quá khứ, chỉ có Tống Giai Âm đang đứng trên bờ phía sau anh, anh chắc chắn rằng cảm giác khiến anh vừa rùng mình không phải phát ra từ Tống Giai Âm.
"Anh Mạc, anh bị sao vậy? Không phải do nước quá lạnh mà chân anh bị chuột rút đấy chứ?”, Tống Giai Âm đứng trên bờ lo lắng nhìn anh hỏi.
Anh lắc đầu mỉm cười: “Không sao, chỉ là bị cát bay vào mắt thôi!”
Anh cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục bơi theo hướng về chỗ tấm bia đá, nhưng trong khe đá bên dưới thác nước.
Một con linh xà đỏ rực dài hai mét đang nấp trong khe nứt trên đá không dám ló đầu ra, dường như nó cũng cảm thấy sự lạnh lùng trong mắt Mạc Phong.
Loài động vật như rắn rất chú trọng về mặt lãnh thổ, nếu cảm thấy bị đe dọa nó sẽ bất ngờ tấn công, nhưng khi nhìn thấy Mạc Phong, nó đã chủ động chui vào khe đá và lẩn trốn.
Đến trước tấm bia.
Mạc Phong chạm vào tấm bia đá đã bị phong hóa, tuy chữ trên bia đá đã bị xói mòn nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét chữ.
Ngồi ở trên bờ, Mạc Phong lập tức lấy kim bạc ra khuấy vào trong nước, chiếc kim bạc trong như pha lê và sáng bóng.
"Tại sao mọi người không biết tận dụng nguồn nước tốt như thế này nhỉ?”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.