Chương trước
Chương sau

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đầu trọc ôm Lý Thanh Tuyết đặt lên trên ghế sofa.
"Hê hê, để anh đây giúp em kiểm tra một chút nhé!”
Nói rồi ông ta đưa tay ra…, loại lụa váy ren này rất mỏng, chỉ cần kéo mạnh là toàn bộ chiếc váy sẽ tụt ra luôn.
Ở ngoài cửa.
Giang Tiểu Hải đi từ phía Đông mở từng phòng VIP một để kiểm tra.
Căn phòng ở góc phía trước mặt là cái cuối cùng rồi.
“Chắc không phải chứ, lẽ nào không có ở trong đây?”, cậu ấy vừa lẩm bẩm vừa tiến lên phía trước.
Chỉ còn lại căn phòng cuối cùng, chắc chắn cậu ấy phải đẩy ra xem qua một chút.
Nhưng đúng lúc cậu ấy định đẩy cửa vào thì chợt nhìn thấy một bóng người đầy đặn qua cửa kính.
Đột nhiên!
Cậu ấy nhìn thấy chiếc váy đen từ trên ghế sofa trượt xuống.
Nếu nhìn xung quanh từ một góc độ khác, chỉ thấy Châu Phi tay ôm hai người đẹp đang uống rượu.
“Ông nội mày!”, Giang Tiểu Hải kêu lên.
Cậu ấy đẩy cửa bước vào.
"Cậu là ai?”
"Này…cậu làm gì vậy? Phục vụ à?”
Giang Tiểu Hải không nói gì mà cầm bình rượu đập thẳng vào đầu người đàn ông trung niên đầu trọc kia.
Bỗng có tiếng than khóc.
“Ôi… Mẹ kiếp, ai đánh ông vậy!”, người đàn ông trung niên rú lên, quỳ rạp xuống đất.
Rầm...
Lại là một chai bia khác bị đập xuống, Giang Tiểu Hải biết nên đập từ góc độ nào và đập ở đâu mới có thể làm cho chai bia vỡ đều thành từng mảnh như vậy.
Đó là phần trán, chỗ đó xương cứng hơn!
Cầm chính giữa chai đập nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, như vậy chai sẽ vỡ ra, tạo cảm giác răn đe cho mọi người.
Với một cú đá, cậu ấy đã đá người đàn ông trung niên đầu trọc sang một bên, và vội vàng đỡ Lý Thanh Tuyết đang say rượu: “Thanh Tuyết, em không sao chứ? Thanh Tuyết?”
Váy đã bị xé làm đôi, Giang Tiểu Hải cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người che lên người cô ta.
"Fuck... hóa ra là đồ vô dụng nhà mày! Mày lại dám xông vào đây à, tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi phải không!”, Châu Phi rống lên.
Giang Tiểu Hải cởi quần áo, cơ bắp cuồn cuộn, dù sao cậu ấy cũng từng là quân nhân, nói thế nào thì cậu ấy cũng đã từng cầm súng giết giặc trên chiến trường nên khí thế đương nhiên mạnh mẽ hơn nhiều so với đám côn đồ bình thường.
Cậu ấy thuận tay cầm lên một chai vodka bên cạnh, đi về phía Châu Phi từng bước một: "Muốn tao chết à? Vậy tao phải giết mày trước!”
Châu Phi bấm chuông báo động trên tường, khịt mũi nói: "Oắt con, đêm nay mày sẽ phải trả giá cho sự ngu dốt của mình!”
Huỳnh huỵch…
Ngoài cửa có tiếng bước chân lộn xộn.
Hàng chục tên côn đồ mặc đồ đen từ ngoài cửa xông vào.
"Phế bỏ hết hai chân hai tay nó cho tao!”
"Rõ..."
Giang Tiểu Hải liếc nhìn bình rượu trong tay, sau đó liếc nhìn Lý Thanh Tuyết đang say rượu, rồi xông ra tiếp mười mấy gã kia.
Làm đàn ông phải như Tề Thiên Đại Thánh, có yêu, có đau, có buồn, có đau lòng, từng bị lừa. Nhưng bạn có thấy ngài ấy biết sợ bao giờ chưa?
Lúc này tại biệt thự Nam Sơn.
Mấy người Mạc Phong vừa trở về nhà, Tống Thi Vũ vẫn đang nằm trên ghế sofa sơn móng tay.
“Thu Nghi, cậu xem móng tay mình làm hôm nay thế nào?”, Tống Thi Vũ lập tức ngồi dậy và bật cười.
Móng tay của cô ấy có thể phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn như thể chúng được phủ một lớp bột bạc lên trên.
Mạc Phong thấy vậy không khỏi cười xùy: "Cô giải thích cho tôi nghe, tại sao lại chỉ sơn móng tay cái, ngón trỏ với ngón út thôi vậy? Hai ngón còn lại sao không sơn? Có phải sợ buổi tối không tiện không?”
Hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu anh, dù sao nếu một cô gái giữ hai ngón giữa không sơn móng, chắc chắn sẽ khiến người ta phải suy nghĩ linh tinh rồi...
"Thu Nghi cậu xem anh ta đi! Lại bắt nạt mình nữa rồi! Cậu xử đi!”, Tống Thi Vũ kéo tay cô với vẻ làm nũng.
Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Chuyện của phụ nữ anh không hiểu được đâu! Sơn mỗi một móng tay đều có hàm ý riêng của nó đó!”
"Rồi rồi rồi, chuyện của đám phụ nữ bọn em anh không hiểu, anh đi ngủ đây! Phải rồi, bà xã này, hôm nay anh ngủ ở phòng em được không? Nằm thảm cũng được!”, Mạc Phong quay đầu lại cười đểu nói.
Nhưng một luồng ánh sáng lạnh lẽo phóng tới, anh lập tức im bặt không dám nói nhảm nữa.
Quả nhiên trên thế giới này không có trai thẳng sắt đá nào, không phải ngay cả Tề Thiên Đại Thánh, trong lòng cũng có một Tử Hà hay sao?
Sáng sớm.
Mạc Phong vẫn dậy sớm làm bữa sáng cho hai người phụ nữ, điều này dường như đã trở thành một thói quen, Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ cũng coi đó như một thói quen.
Mỗi sáng thức dậy, nhìn bữa sáng bốc khói trên bàn, trong lòng họ mới có một cảm giác thân thuộc.
“Anh bạn, sáng nay làm món gì ngon thế?”, Tống Thi Vũ vội vã xuống lầu trong bộ đồ ngủ.
Mạc Phong bưng hai đĩa đi ra: "Làm cho hai người món bánh bò với hành phi thơm phức, trước đây tôi từng ăn ở đội đặc công!”
Nhưng Tống Thi Vũ có vẻ hơi thất vọng.
"Hả…sáng ra đã ăn bánh sao? Tôi vẫn muốn ăn mì gà tây hơn…mai anh làm có được không?”
Anh không khỏi liếc nhìn bà cô này một cái: “Đại đại là được rồi, loại bánh này người bình thường không được ăn đâu! Tôi mà đem cái này đi bán, ít nhất cũng phải được năm trăm tệ một tô!”
Tống Thi Vũ trợn mắt, không vui nói: "Anh không chém gió thì sẽ chết à! Không phải chỉ là một cái bánh thôi sao?”
Vừa nói cô ấy vừa cầm lên cắn một miếng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Cái này...thơm quá...cái gì trong bánh mì đây? Sao thơm thế nhỉ?”
"Không phải đã nói rồi sao? Thịt bò đó! Chỉ là thịt bò được tẩm ướp bí mật, không phải thứ người bình thường có thể ăn được. Nếu không phải nể tình cô là bạn thân của vợ tôi, còn lâu tôi mới cho cô ăn!”, Mạc Phong khoanh tay cười xấu xa.
Cô ấy có phản ứng như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, thịt bò kẹp ở giữa là nước sốt thịt kho mà tối qua Triệu Khải chế biến. Thịt bò, thịt thỏ, thịt lợn, vị của mỗi loại nước sốt đều khác nhau.
Đấy là họ còn chưa chính thức kinh doanh, nếu như đợi đến ngày chính thức mở cửa, chắc là người xếp hàng có thể vòng quanh thành phố Giang Hải hai vòng.
Mục
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.