Chương trước
Chương sau
Con thuyền dần dừng lại.
Mạc Phong ngẩng đầu thấy trên thuyền không còn động tĩnh gì nữa bèn kéo Tần Lam lặn xuống dưới. Có điều sau khi lượn một vòng thì họ cũng biết ngay đám người kia chắc chắn đang đứng trên boong quan sát xung quanh, nên họ vòng ra phía sau tìm cơ hội leo lên.
Nếu một mình Mạc Phong hành động thì anh đã lên bờ xử lý đảm cha nội kia từ lâu rồi.
Tần Lam khẽ ngoi đầu lên, việc đầu tiên cô ấy làm là hít một hơi thật sâu. “Cuối cũng cũng ngoi lên được, ngạt thở chết đi được!
Tôi tưởng là mình sẽ phải chết ở đây cơ?”, Tần Lam hít một hơi thật sâu đầy sảng khoái.
Lần đầu tiên cô cảm thấy được sống là một điều tuyệt vời biết bao.
Mạc Phong bĩu môi cười xùy: “Đã nói là cô đừng đi theo mà, giờ hối hận rồi chứ gì?” “Chị đây không bao giờ làm gì mà hối hận nhé, ngược lại, lát nữa anh đừng có mà làm vướng chân tôi đấy!” “Bà cô be bé cái miệng lại! Sợ người khác không nghe thấy tiếng phải không?”
Anh nể phục quá, lẽ nào IQ của cô ấy dồn hết vào ngực rồi à?
Giờ là lúc nào rồi mà còn vâu miệng lên đôi co với anh.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đi vào trong toilet phía sau thuyền. Chân hắn ta đã bước vào nhưng lại vội vàng lùi lại. “Hình như có thứ gì đó dưới nước?”
Hằn quay ngược lại thì thấy Mạc Phong và Tân Lam đang bập bềnh dưới nước và nhìn hắn.
Nhất là Tần Lam mặc đồ cảnh sát nên trông càng có sức uy hiếp hơn. Mạc Phong và Tần Lam nhìn nhau cười kỳ dị sau đó cùng phất tay: “Hello!”
Người đàn ông trung nhiên đột nhiên tái mặt rồi kêu lên: “Có có cảnh..
Vut…
Hắn còn chưa dứt lời thì một cây kim bạc từ mặt nước đã phỏng lên.
Đâm trúng vào yết hầu của hắn, điểm đúng vào huyệt câm khiến hắn lập tức tắt tiếng.
Mạc Phong bơi ếch tới mạn thuyền rồi nhảy vọt lên lan “Này..anh cứ thế mà đi đấy à? Kéo tôi lên với chứ!”, Tần Lam lõm bõm vài phát dưới nước rồi khẽ quát lên.
Người phụ nữ này là đồ ngốc, đồ ngu hay là đồ dở vậy!
Không thu hút sự chú ý của người khác thì khó chịu à? “Cô ở trong nước sẽ an toàn hơn!”, Mạc Phong chẳng buồn quay đầu lại.
Tần Lam chau mày: “Hừ, khinh nhau chứ gì, mỗi mình anh biết đánh đấm phải không?”
Mặc dù khá giận cách làm của cha nội này nhưng cô không còn nghi ngờ năng lực của anh ta nữa. Một loạt những hành động xử lý bình tĩnh rồi cách sử dụng súng điệu nghệ. Nếu trước đó anh ta mà có súng bắn tỉa trong tay thì e rằng có thể đã tiêu diệt được hết cái đám trộm cắp này luôn rồi.
Mạc Phong từ phía sau vòng qua, đột nhiên lấy ra một con dao Nepal.
Anh kh người, con dao từ vị trí chân mày lướt tới, cùng với một cú quét chân và một quả đấm ngược
Tên kia bay bật lại phía sau, rơi tõm xuống nước. “Hắn ở đây!”
Một thanh niên mặc sơ mi trắng hồ lên. Bảy, tám người đàn ông trưởng thành cầm đủ loại vũ khí lao tới.
Mạc Phong dùng một chân móc cây còn rơi dưới đất lên không trung rồi chộp lấy chĩa về phía đám đông: “Các người đã bị bao vây rồi!”
Đám đông nhìn nhau rồi bật cười ha ha. “Bao vây? Thằng nhãi, mày xem bốn phía đều là người của bọn tao! Rốt cuộc thì ai mới bị bao vây đây?” “Mẹ nó, đơn phương độc mã mà dám đuổi tới đây, cảnh sát Hoa Hạ ngầu vậy cơ à? Đúng là chán sống rồi!” “Tham công liều lĩnh! Mày định trở thành liệt sĩ đấy à?
Vậy thì bọn tao sẽ cho mày được toại nguyện!”
Có tới bảy, tám tên vây lại, nhưng không hề thấy gã da ngăm đen dùng khẩu 98K trước đó. “Xem ra chúng mày chưa thấy sông Hoàng Hà thì chưa từ bỏ nhỉ! Chỉ e rằng cả đời này chúng mày cũng không thể nào hiểu rõ được hai chuyện! Một là đừng bao giờ khinh thường cảnh sát Hoa Hạ…
Chưa dứt lời thì có một tên rút ra một khẩu súng 54 từ eo và kéo cò. Mạc Phong xoay người trong không trung, đập thắng cây côn vào vai của kẻ đang định nổ súng
Xương vai bị tấn công khiến hai chân kẻ này bỗng trở nên mềm nhũn. Khẩu súng trong tay rơi xuống đất. Hằn vốn định nhặt lên nhưng tay đã bị giảm chặt bởi một đôi chân chắc nịch. “Á. tay của tôi!”
Mạc Phong bình tĩnh lấy ra một bao 333. Anh là một người không thể quên thả dáng dù trong bất kỳ trường hợp nào. Đầu có thể lìa khỏi cổ, máu có thể rơi nhưng tóc tại thì không được để loạn.
Dáng đi phải thật cốt cách! “Thứ hai là không bao giờ được chọc giận một người đàn ông tên là Mạc Phong!”
Rắc rắc
Bàn tay dưới chân anh lập tức phát ra tiếng xương gãy rắc rắc.
Lúc này Tần Lam ướt như chuột đang trèo lên từ đuôi thuyền, nhìn thấy Mạc Phong đang bị bao vây ở giữa mà vẫn có thể ung dung hút thuốc. “Anh không làm màu một lúc thì không chịu được à? Mau đập chúng đi chứ!”, cô đứng ở khoang thuyền thở hồn hển, bước đi loạng choạng.
Mạc Phong phẩy tay, khẽ cười: “Đánh nhau mà không làm màu thì vô nghĩa quá!”
Giờ cô chỉ muốn bóp chết tên này. Sao lại có kẻ điên rồ thể không biết. Cả đám này là bảy, tám tên côn đồ có mang theo vũ khí đấy!
Bọn chúng nhìn thấy Tần Lam bèn thay đổi mục tiêu. Không đánh nổi nam thì nữ chắc là có thể chứ?
Một thanh niên đầu cua đảo mắt nhấc chân lao về phía
Tần Lam.
Mạc Phong rít một hơi thuốc, từ từ bịt mắt lại. Một giây sau cánh tay của thanh niên kia bị gãy kêu răng rắc. Tân Lam tung cước, tên này trượt dài trên boong cho tới khi đập vào lan can. “Thứ ba! Tuyệt đối không được tưởng rằng có thể dễ động vào phụ nữ!”, Tần Lam khoanh tay hừ lạnh lùng.
Anh giật giật khóe miệng: “Cô không làm màu thì sẽ chết à!” “Không phải vừa rồi anh nói đánh nhau mà không làm màu thì thật vô nghĩa sao! Tôi là đội trưởng tiểu đội hành động đặc biệt của Yến Kinh, thực lực chưa chắc đã thua anh đâu!”
Mạc Phong không khỏi bật cười: “Vậy sao? Hay là thế này, chúng ta đấu xem ai hạ bọn chúng trước, người thua sẽ phải mời ăn tối nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.