Chương trước
Chương sau
“Anh đang đếm cái gì vậy?”, Tống Thi Vũ quay đầu lại và hỏi với vẻ khó hiểu.
Mạc Phong nhún vai: “Đếm xem còn bao lâu nữa thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng!”
“Cái gì?”, hai người phụ nữ đồng thanh kêu lên.
“Ba”
“Hai”
“Một”
Vừa đếm dứt lời, Mục Thu Nghi và Tổng Thi Vũ đột nhiên cảm thấy bụng mình réo lên.
“Bụng mình đau quá…”
“Mình cũng vậy!”
Hai người phụ nữ ngay lập tức đứng dậy và lếch thếch chạy về phía nhà vệ sinh.
May mà biệt thự có hai nhà vệ sinh, một ở tầng trên và một ở tầng dưới.
Vừa rồi Mạc Phong vẫn chưa triệt đường của họ, nếu không anh sẽ đi khóa trái một cái lại, cái còn lại anh sẽ chiếm dụng.
Nếu mà như vậy e là càng thú vị hơn.
Mấy chục phút tiếp theo, chỉ nghe thấy ba thứ âm thanh.
Đóng cửa, mở cửa, xả nước toilet.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy chục lần.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ ngồi lì luôn ở bồn cầu chẳng thèm đứng dậy nữa.
Hai người phụ nữ ngồi trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho nhau.
“Thu Nghi, cậu thế nào rồi?”
“Khó chịu chết đi được. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh một hai bước thì lại bắt đầu…
“Trời ạ, cái này gọi là tự mình làm tự mình phải chịu đây sao?”
Nghe thấy tiếng xả nước từ nhà vệ sinh, Mạc Phong ngồi trên ghế sofa vừa khịt mũi vừa không nhịn được cười lên thành tiếng.
Một số người có thể thắc mắc, tại sao anh vẫn ổn?
Trong thời gian còn ở đỉnh Thần Tiên, để học các kỹ năng y học mà ông già đã dạy cho mình, anh đã nếm gần như tất cả các loại thảo mộc nên cơ thể anh đã trở nên kháng thuốc.
Chưa nói đến thuốc xổ, ngay cả vi rút cũng chưa chắc đã ảnh hưởng nhiều đến anh!
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa trong nhà vệ sinh ở phòng khách.
“Cái đó… Mạc Phong, anh có ở đó không?”, Tống Thi Vũ thấp giọng hỏi với vẻ mặt ngượng ngùng.
Anh ho nhẹ một tiếng và cười đểu: “Tôi đây, có gì cần dặn dò?”
“Anh có thể lấy cho tôi ít giấy được không? Nhà vệ sinh hết giấy rồi…”
Cho dù lấy được giấy, Mạc Phong cũng phải mở cửa bước vào vài mét mới đưa được giấy cho cô ấy.
Nếu không phải bất đắc dĩ, có đánh chết Tống Thi Vũ cũng không tìm Mạc Phong.
Bây giờ bản thân Mục Thu Nghi còn lo chưa xong, đầu ra thời gian để ra ngoài lấy giấy cho cô ấy.
“Vậy thì tôi… vào luôn nhé?”, Mạc Phong cười bỉ ổi hỏi.
Giọng Tống Thi Vũ hơi run lên: “Vào đi…”
Cô ấy gần như sắp khóc, nếu biết người bị trúng chiêu là mình thì có đánh chết cô ấy cũng sẽ không đổ tất cả số thuốc đó vào nồi.
“Ối mẹ ôi, thối quá đi mất, mắt bị khỏi không mở được ra đây này!”
Xuýttt……
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tổng Thi Vũ ngay lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
“Vớ vẩn, tiểu tiên nữ chúng tôi đi vệ sinh không có thối đâu nhé! Cái loại đàn ông sắt đá như anh chẳng trách không tìm được bạn gái!”
Mạc Phong liếc nhìn cặp đùi trắng như tuyết kia, khiến Tổng Thi Vũ sợ đến mức lập tức lấy tay che phần lộ ra trên đùi.
“Cô căng thẳng làm gì? Khẩu vị của tôi còn chưa mạnh đến mức đó đâu, cô cứ từ từ mà đau bụng đi nhé, anh đây ra ngoài trước!”, anh đắc thắng huýt sáo.
Vừa bước tới cửa chuẩn bị đi ra ngoài, điện thoại trong túi cũng vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy đó là số của Vương Bưu, anh do dự một lúc mới ấn nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh Mạc, vừa rồi toàn bộ máy cảm ứng đều kêu lên!”
Anh lập tức hỏi: “Vừa rồi ai đến công ty vậy?”
“Trợ lý của tổng giám đốc, còn có cả giám đốc bộ phận tài chính Lý Tinh nữa. Phải rồi, còn có cả phó tổng giám tốc Vương mà trước đây từng bị anh dạy dỗ nữa!”
“Kêu các anh em giữ lại tất cả bọn họ ngay lập tức!”
“Nhưng … tất cả họ đều là ông chủ?”
“Từ nay về sau, bọn họ không còn là ông chủ nữa, làm như anh nói đi!”
“Rõ!” . Ngôn Tình Hài
Nghe cuộc nói chuyện này, Tống Thi Vũ dường như nhận ra có điều gì đó đã xảy ra: “Có chuyện gì thế? Anh lại tự ý làm chủ chuyện gì đấy?”
“Có đứng dậy được không? Nếu đứng dậy được thì theo tôi đến công ty xem một màn kịch!”, Mạc Phong quay đầu khẽ cười.
Nói xong anh mở cửa bước ra ngoài.
Tống Thi Vũ vừa muốn đứng dậy, nhưng bụng cô lại tiếp tục réo ầm ầm.
Cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Mục Thu Nghi: “Cậu ổn chưa? Mau đến công ty đi, nếu không cái tên Mạc Phong kia lại gây ra chuyện gì phiền phức đó!”
Sảnh tầng một của tập đoàn Kim Tư Nhã.
“Mấy người có ý gì? Một nhóm nhân viên bảo vệ hôi hám mà lại dám ngăn cản chúng tôi?”, phó giám đốc bộ phận hành chính chỉ vào Vương Bưu hét lên.
Một cô gái khác đeo cặp kính tinh xảo trông có chút bối rối: “Anh Vương, mấy người đang làm gì vậy? Không vào vị trí của mình mà lại đứng chặn ở cửa lớn làm gì?”
Cô gái này có vẻ đạo đức hơn, cô ta hiện là trợ lý của tổng giám đốc.
Chỉ còn lại có một người phụ nữ có vòng eo ngấn mỡ, vừa nhìn thân hình này liền biết ngay bà ta làm ở phòng tài chính cũng kiếm chác được không ít.
Nhưng dù có la mắng thế nào, Vương Bưu vẫn cứ chặn ở cửa không cho người khác vào, hơn nữa còn bảo những người khác cùng chặn ở đó.
“Anh Mạc nói rồi, hôm nay ai đã bước vào thì không được phép ra!”, nhắc đến Mạc Phong, Vương Bưu có vẻ lấy lại được sự tự tin.
Chỉ cần có anh chống lưng, dù ông lớn nào đến gã cũng dám ngăn lại!
“Đừng quên, cậu ta cũng chỉ là nhân viên bảo vệ trong công ty mà thôi! Chúng tôi là cấp trên trực tiếp của cậu, cậu dám ngăn cản chúng tôi sao? Con chó giữ nhà mà lại dám cắn chủ ư?”, người phụ nữ có vòng eo ngấn mỡ kia chỉ vào Vương Bưu quát mắng.
Trợ lý của chủ tịch đeo chiếc kính tinh xảo cũng khoanh tay trước ngực, khịt mũi lạnh lùng: “Không làm tốt vị trí của mình lại đi nghe người khác nói đông nói tây. Ngày mai tôi sẽ nói với tổng giám đốc, để các người cuốn gói cút khỏi đây!”
Nhóm nhân viên bảo vệ ngay lập tức hốt hoảng khi nghe việc họ phải cuốn gói cút khỏi đây.
“Đội trưởng tại sao chúng ta lại làm thế này?”, một tên trọc nhìn Vương Bưu với vẻ mặt hoang mang nói.
Thực ra mà nói, gã cũng không biết tại sao, chẳng qua là Mạc Phong yêu cầu gã chặn người, thế nên gã chặn họ lại ở đây, chẳng có nguyên nhân gì khác.
“Tôi … Anh Mạc bảo tôi chặn bọn họ lại…”, Vương Bưu cũng ngẩn người gãi gãi đâu.
“Đội trưởng… Vợ tôi vừa mới sinh con, tôi không thể không có việc làm này được…”
Rõ ràng là hai nhân viên bảo vệ khác đã bị lung lay.
Trên mặt ba người phụ nữ lập tức lộ ra nụ cười.
“Biết điều thì mau cút khỏi đây! Nếu không, ngày mai các anh sẽ bị đuổi việc!”, trợ lý tổng giám đốc hừ lạnh một tiếng, tay nhấc nhấc chiếc kính.
Nhưng khi họ chuẩn bị bước tới, Vương Bưu vẫn sừng sững như núi trước mặt họ.
“Nếu không có lệnh của anh Mạc, hôm nay không ai được phép đi qua đây!”
Người phụ nữ có vòng eo ngấn mỡ mở miệng chửi rủa: “Anh thật là ngu ngốc, rất cuộc tên đó đã cho anh lợi lộc gì chứ?”
“Không có lợi lộc gì, chỉ vì anh ấy là đại ca của tôi!”, Vương Bưu nói thẳng.
Bốp…Bốp… Bốp…
Lúc này, sau lưng vang lên một tràng pháo tay, kèm theo đó là tiếng cười phóng túng.
“Ha ha ha ha, anh quả nhiên không nhìn nhầm chú, lúc quan trọng vẫn là chú đáng tin!”
Vương Bưu nghe thấy giọng nói này, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người đi tới gã liền kêu lên: “Anh Mạc! Anh đến rồi!”
Thấy Mạc Phong đến, gã lập tức cảm thấy tự tin hơn!
Nếu Mạc Phong bảo gã đi tát mấy người phụ nữ này thì gã cũng dám đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.