Mà Phó Duật Hàm được phân cho vài cái dựán, hắn thực cẩn thận làm, thành quả đều được khen ngợi. Không lâu sau, đến kì thi tổ chức lấy giấy phép hành nghề kiến trúc sư. Trong ngành vừa đúng lúc có người từ chức, hắn và đồng nghiệp cùng nhau cạnh tranh, cuối cùng hắn là người trúng cử.
Hắn chính thức trở thành kiến trúc sư____Hắn thực rất vui mừng, quyết định cùng với bạn gái đến một phòng ăn sang trọng chúc mừng, gọi điện hẹn nàng, nàng cũng vui mừng thay hắn. Nhưng đáng tiếc nàng lại có việc bận, không thể đi ăn cùng hắn
Hắn không thể làm gì khác hơn, cứ theo lẽ thường làm việc đến khi hết giờ làm. Vừa vào cử nhà, đèn thế nào lại không sáng. Hắn đến sân thượng tối đen tìm công tắc điện. Lúc đến sân thượng, Một màu sắc rực rỡ phút chốc ở trong bóng tối sáng lên xua tan một khoảng lớn màu đen. Trên sân thượng treo đầy loại đèn trang trì ngày no-en, một bàn nhỏ chứa đầy thức ăn hắn thích, trên ghế ngồi là cô bé hắn yêu mến. Nàng mặc trang phục lộng lẫy, nhìn hắn mỉm cười
“Ngươi gạt ta nói là bận rộn, thì ra là len lén chạy đến nhà nam nhân để làm chuyện như vậy” hắn líu ríu nói
“Đúng vậy a, hoa ta mang đến từ trưa, trang trí thành một phòng ăn thượng hạng” Nàng cười nhẹ, kéo hắn ngồi xuống, vui mừng khi thấy vẻ mặt sung sướng của hắn
“Cho nên ta nói đến phòng ăn thượng hàng ăn là được rồi, đỡ phải vất vả xuống bếp”
“Phòng ăn thực đơn cũng là như xưa, làm sao giống ta, nấu những món ngươi thích ăn…Ta còn ép một bình nước trái cây thơm ngon, còn có món bánh quy sô cô la nhân hạn đào ngươi thích ăn nữa, còn có….”
“Ta biết, bất kể ngươi làm gì cũng đều là ngươi đối với ta tràn đầy yêu thương” hắn hôn lên gò má của nàng một cái
Mặt nàng hồng, có chút xấu hổ, giống như màu nước trái cây “Chúc mừng ngươi lên chức, trở thành kiến trúc sư”
Hắn nâng chén, cùng nàng cụng ly “Còn xưng là kiến trúc sư, ta chỉ là một công nhân viên nhỏ bé, nhưng ta sẽ trèo lên. Những cái kia ta đều bỏ qua, tất cả người có năng lực thua ta đều ở trên đầu ta. Theo ta đoán không chừng……..” Hắn khẽ nhếch khóe miệng “Ngô, đại khái là lên làm quản lý cũng không cách xa lắm”
“Ta tin tưởng ngươi sẽ làm được” Nàng nở nụ cười, thật thích thú khi nhìn bộ dáng tự tin, cuồng ngạo của hắn
Hắn đưa mắt nhìn chăm chú nàng, so với việc sung sướng lên chức, càng làm hắn cảm thấy ấm áp là khi có nàng. Không có nàng chia sẻ, niềm sung sướng của hắn cũng không đầy đủ. Hắn khẳng định, nàng chính là cô gái hắn muốn giữ bên cạnh suốt đời, không cần phải đợi thêm nữa
“Ái Lâm, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”
Nàng giật mình “Tại sao đột nhiên lại cầu hôn ta?”
“Không phải là đột nhiên, mà đã là suy nghĩ rất lâu. Nhưng hiện tại công việc của ta đã ổn định, có thể nuôi ngươi, mới dám mở miệng nói với ngươi”
“Nhưng là, chính ta không nghĩ tới……..là sẽ gả cho ngươi” Nàng không có nghĩ đến xa như vậy
Lông mày hắn khẽ nhướng lên “Ngươi không nghĩ muốn gả cho ta”
“Không, không phải” Vội vàng phủ nhận thật giống như nàng muốn gả cho hắn. Mặt nàng đỏ lên “Chỉ là…..ta không hiểu tại sao ngươi lại cầu hôn ta”
“Đó là vì ta yêu ngươi, muốn kết hôn với ngươi, chẳng lẽ còn lý do nào khác sao?”
“Ngươi yêu ta cái gì, bởi vì ta biết nấu ăn? Hay là vì ta biết sửa sang lại nhà cửa ?. Những việc này những nữ nhân khác cũng biết làm, hơn nữa nếu so với ta sẽ càng thông minh, giỏi giang hơn, ngươi vì sao lại muốn kết hôn với ta” Vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng càng sợ hãi, chẳng lẽ nàng đối với nam nhân lại có mỵ lực như vậy sao ?
“Nữ nhân khác cho dù có thông minh cũng không phải là ngươi, vậy nếu theo logic của ngươi, so với ta, người đẹp trai hơn ta còn rất nhiều, tại sao ngươi lại yêu ta ?”
“Ta cảm thấy không có ai có thể đẹp trai hơn ngươi”
Hắn mỉm cười “bởi vì ngươi yêu ta, trong mắt ngươi dĩ nhiên ta là đẹp trai, tiêu sái nhất. Ta yêu ngươi, cho nên trong mắt ta ngươi là đẹp nhất ”
Hắn khẽ duỗi ngón tay đặt trước ngực của nàng “Em quá thiếu hụt sự tự tin, nên không thể nhìn thấy mình tốt đẹp bao nhiêu. Em ôn nhu, thiện lương, mỗi ngày cũng vì anh có thể ở bên cạnh em mà cảm thấy thực may mắn, vui vẻ. Anh sẽ dùng cả đời để yêu thương em, bảo hộ em” (từ bây giờ ta sẽ dịch anh-em cho thân mật)
Nàng có tốt như vậy không? Tim nàng khẽ đập loạn, u mê vài giây chợt nhận ra bàn tay hắn đang để trước ngực. Nàng đỏ bừng mặt, khẽ đẩy tay hắn ra. Hắn sảng khoái cười vang.
“Đừng nóng giận, anh không phải cố ý. Tóm lại, anh yêu em, muốn cùng em vĩnh viễn ở chung một chỗ, cùng em trải qua những thời khắc quan trọng trong cuộc đời. Trả lời anh, em có nguyện ý trở thành người phụ nữ có chồng không?”
Hai má nàng đỏ bừng, thẹn thùng gật đầu. Yêu hắn a, dĩ nhiên nguyện ý gả cho hắn. Hắn như vậy chắc chắn muốn nàng, nàng tin tưởng mình có thể ở bên cạnh hắn suốt đời.
Rốt cuộc Bạch Ái Lâm cũng dẫn hắn về nhà ra mắt ba mẹ.
Bất kể cha mẹ nàng có gây bất ổn như thế nào, Phó Duật Hàm có lòng tin có thể sử dụng thành ý của mình để thuyết phục đối phương. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, người mà nàng muốn hắn gặp lại là lão bản của “Thăng Khánh”.
“Cậu thật là một người trẻ tuổi gan dạ, còn chưa ra mắt nhà bạn gái mà đã dám cầu hôn, không sợ ba mẹ của nàng gây khó dễ cho cậu sao?” Bạch Thăng Khánh ngồi trên ghế cười ha hả.
Ở phòng khách của Bạch gia, Phó Duật Hàm ngồi trên ghế salong, hắn thần thái kính cẩn. Nhưng không khí xa hoa lộng lẫy làm cho hắn có điểm không thể thích ứng. Bạch Thăng Khánh ôn hòa, nhưng ánh mắt sắc bén làm cho hắn bất an, mà mặt mẫu thân của nàng lại nhăn nhó, hiển nhiên rất bất mãn khi nữ nhi yêu thương hắn.
Bạch Ái Lâm “Anh ấy sớm đã nghĩ muốn đến ra mắt cha mẹ, nhưng con lại cảm thấy thời cơ còn chưa tới nên không thể để anh ấy tới”.
“Ta hiểu, bởi vì cậu ấy cầu hôn nên con mới đến trưng cầu ý kiến của chúng ta.” Bạch Thăng Khánh nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt “Cậu gần đây chính thức trở thành kiến trúc sư, cảm giác như thế nào?”
“Chức vị này là cháu tha thiết ước mơ, cháu sẽ tận tâm tận lực đi làm” Hắn cẩn thận trả lời.
“Lấy tuổi của cậu, chức vị này thật sự đối với cậu còn quá sớm. Cho nên ta dùng mấy dự án nhỏ thử nghiệm cậu, may là cậu thực sự có thực lực, không làm cho ta thất vọng.”
Hắn giật mình “Là ngài an bài cho cháu…..”
Bạch Ái Lâm cũng không ngờ tới phụ thân lại đi bước này “Cha, là cha để cho anh ấy trở thành kiến trúc sư?”
“Con thường đề cập đến tên cậu ấy, muốn tra ra cũng không khó khăn. Ta xem con rất quý trọng cậu ta, sớm muộn gì cũng trở thành con rể, tại sao lại không quan tâm tìm hiểu rõ thêm chứ.”
Phó Duật Hàm âm thầm khiếp sợ, còn bị theo dõi. Hắn cho là dựa vào chính mình cố gắng tốt nên được thăng chức. Nguyên lai là do được an bài tốt, hắn chẳng qua chỉ là con cờ dựa theo kịch bản của lão bản mà đi.
Ông ung dung nói “Nói là như thế, cậu từ trợ tá biến thành kiến trúc sư, cậu có thể nuôi nổi con ta được không?”
“Cháu yêu Ái Lâm, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy suốt đời, cháu đảm bảo sẽ không để cho cô ấy chịu khổ.” Hắn trịnh trọng tuyên bố.
“Bảo đảm thì có thể làm ra cơm ăn sao. Huống chi công việc là do chồng ta cho, cậu bảo đảm, ta xem không ra thành ý của cậu ở đâu cả.” Nữ nhi phải gả cho tiểu tử nghèo, nàng càng xem càng không vừa mắt.
Giọng nói khinh thị làm cho sắc mặt hắn tối sầm, Bạch Ái Lâm vội vàng cầm tay hắn, hướng về phía mẫu thân nháy mắt “Mẹ”
“Dạ, hiện tại cháu không có gì, bác dĩ nhiên không tin vào lời cam đoan của cháu. Nhưng bác có thể đi đến công ty kiểm tra biểu hiện của cháu, tin tưởng bác sẽ phát hiện ghi chép của cháu rất xuất sắc. Hơn nữa nếu thành tích kéo dài, có thể sẽ được thăng chức. Vào lúc này điều kiện của cháu có thể không tốt, nhưng trong tương lai, cháu có năng lực làm cho Ái Lâm hạnh phúc, nhưng là lần này lên chức………Nếu như biết là do tổng giám đốc lưu ý, cháu sẽ không tiếp nhận, cháu hi vọng dựa vào chính mình để đạt được những thứ này mà không phải do người khác hỗ trợ”
Bạch Thăng Khánh đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng “Thật là người trẻ tuổi có thái độ rất tốt, bất quá chúng ta làm cha mẹ, lo lắng cho hạnh phúc của con gái, tránh không được suy nghĩ nhiều. Mẹ của Ái Lâm không phải cố ý gây khó dễ cho cậu đâu. Ái Lâm là nữ nhi bảo bối của chúng ta, cậu nói tương lai cậu có thể cho nàng hạnh phúc, nhưng hiện tại khi hai người kết hôn, bọn ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi không được hạnh phúc? Nếu là trong tương lai cậu không thực hiện những điều đã hứa hẹn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Phó Duật Hàm trầm mặc, hắn không tin mình không có địa vị và tiền bạc thì không thể làm cho nàng hạnh phúc, vui vẻ. Hắn trừ niềm tin, thật ra không có một thứ gì cả, không thể phản bác.
“Ta phái người theo dõi cậu, phát hiện cậu thực sự có năng lực, ta tán thưởng cậu. Nhưng con rể của ta phải là người có thành tựu. Ta không hy vọng Ái Lâm gả cho một người vô danh tiểu tốt, cậu chỉ cần có một thân phận xứng đáng với nàng. Lần này thăng chức chẳng qua chỉ là bắt đầu, ta sau này sẽ bồi dưỡng cho cậu.”
Toàn tâm toàn ý yêu nàng không phải là xứng đôi với thân phận của nàng sao.
“Bất quá một khi cậu trở thành con rể của ta, bất kể đảm nhiệm cương vị gì cũng sẽ không có người tin tưởng đó là năng lực của cậu. Nhìn ra được cậu thật không thích bị mọi người xem thường như vậy, cái này khảo nghiệm tình cảm của cậuđối với Ái Lâm, xem cậu có nguyện ý vì nàng hay không, chấp nhận những ánh mắt khác thường.”
Nói xong, vợ chồng Bạch gia lặng lẽ rời đi, để nữ nhi và hắn ở tại phòng khách.
Bạch Ái Lâm áy náy nói “Thật xin lỗi”
Hắn nhìn nàng “Làm sao phải nói xin lỗi”
“Em không nghĩ thân phận của em lại mang đến cho anh nhiều phiền nhiễu như vậy” Hắn tâm khí cao ngạo, phụ thân làm như vậy đối với hắn rất khó tiếp nhận.
“Anh thật không ngờ, không nghĩ tới em lại là một thiên kim tiểu thư.” Hắn người khổ “Nghe ý tứ của cha em, sau khi kết hôn, anh ở trong công ty sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhất định sẽ có người nói ta dựa vào quan hệ, anh không thích như vậy” Không phải là không thích mà là thực chán ghét, hắn thật sự không thể chấp nhận được
“Anh không thích thì có thể cự tuyệt, không sao cả.” Chỉ cần hắn vui vẻ, nàng không cần hắn làm bất cứ việc gì cả.
“Anh thật không thích nhưng em làm sao mà không sao được? Em từ nhỏ đã được ba mẹ bảo vệ mà lớn lên, nếu như anh không thể cho em hoàn cảnh giống như vậy…………..” Hắn có thể chịu được đau khổ, nhưng làm sao có thể nàng cùng chịu đựng được.
“Từ khi chúng ta gặp gỡ tới nay, anh ăn cái gì em ăn cái đó, anh đi đâu em cũng đi đó, em và anh mỗi cuối tuần đều ở cùng nhau, anh cảm thấy em có cái gì không thể thích ứng sao?”
Hắn lắc đầu “Như vậy thì quá ủy khuất cho em, em vốn là có thể tìm đến người có điều kiện hơn anh.”
“Chỉ cần cùng anh ở bên nhau, em sẽ cảm thấy có cái gì ủy khuất cả.”
Hắn khẽ rung động, nàng toàn tâm vì hắn suy nghĩ, hắn như thế nào có thể chỉ suy nghĩ cho riêng mình?
Chỉ cần cùng nàng ở chung một chỗ, tự ái của hắn bị ủy khuất cũng có đáng là gì. Ở trong công ty bị tiền bối khi dễ, hắn cũng đều nhịn. Vì yêu mến cô bé, lời ra tiếng vào như thế nào hắn cũng không quan tâm.
Mẫu thân của nàng xem thường hắn, hắn nếu cự tuyệt sự an bài của phụ thân nàng, sợ rằng chỉ càng làm nàng thêm đau khổ. Không bằng hắn tiếp nhận ý chỉ của nhạc phụ, sau đó chính mình chứng minh mình có năng lực xứng đáng với cương vị đó chứ không phải chỉ dựa vào quan hệ.
Nhưng là, phụ thân của người con gái hắn yêu, tuyệt đối không ở trước mặt hắn ngừng gây khó dễ, nhất định cũng sẽ gia nhập khống chế. Còn chưa kết hôn, nhưng hắn cảm giác Bạch lão gia luôn để tay lên bóp cổ hắn, làm hắn khó có thể hô hấp.
“Được rồi, cha em muốn anh làm gì anh đều làm như thế” Hắn nói giỡn nói “Bất quá hôn lễ không quá to lớn, nếu không anh sẽ bị giấy tờ đè dẹp lép, sau này không thể nuôi em. Tốt nhất cũng không muốn lên phương tiện truyền thông, anh sợ bị tia sáng huỳnh quang chiếu đến.”
Nàng sinh khí “Tốt nhất là như vậy, hi vọng đơn giản một chút. Ba em hi vọng chúng ta sẽ đính hôn trước, sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn, khi đó là mùa hè, có thể đi hưởng tuần trăng mật ở bờ biển…….” Nàng vui vẻ sắp đặt kế hoạch.
Hắn chế nhạo “Xem em vui vẻ như thế, có phải là rất mong muốn gả cho anh phải không?”
Khuôn mặt nàng ửng đỏ “Không phải a, hôn nhân là việc đại sự, dĩ nhiên là phải đặt kế hoạch trước.”
“A! Thì ra là em không phải là rất muốn gả cho anh, anh cũng thực không vội, Chúng ta từ từ kết hôn, mùa hè quá nóng, sẽ tổn thương da do phơi nắng, mùa đông quá lạnh, có thể tổn thương do giá rét, xem ra không có một thời gian nào thích hợp cả………”
Vừa thẹn, vừa quẫn, nàng khẽ bấm ngón tay hắn, hắn cười ôm nàng vào lòng.
“Trêu chọc em thôi, em thích làm sao thì làm như thế, tin tưởng anh, anh so với em còn muốn kết hôn nhanh hơn” Cảm giác nàng mềm mại rúc vào trong lòng hắn, tựa như đã có toàn bộ thế giới, lồng ngực tràn đầy cảm giác hạnh phúc, ấm áp. Đời này hắn còn cầu xin cái gì nữa………
Mặc dù người trong cuộc muốn tổ chức hôn sự bình thường, nhưng nữ nhi yêu quí lấy chồng, Bạch Thăng Khánh làm sao có thể làm qua loa. Đầu tiên là công bố trên truyền thông, sau đó thì đặc biệt thăng con rể lên làm phó trưởng bộ phận quản lý.
Phó Duật Hàm lên làm kiến trúc sư còn chưa có thành tích gì thực sự, nay lại lên chức làm cho hắn chột dạ, nghĩ muốn từ chối, nhưng nhạc phụ đại nhân lại không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
“Bộ phận nhân sự đã nhận được lệnh, làm sao có thể thu hồi.”
“Nhưng là cháu thật sự không có kinh nghiệm, so với cháu còn có nhiều người có kinh nghiệm hơn, thích hợp với chức vị này hơn…..”
“Ta suy nghĩ đến năng lực của cậu, tin tưởng cậu có thể đảm nhiệm chức vụ này. Ta thực hi vọng sẽ có một danh hiệu vang dội. Khi cùng Ái Lâm đính hôn, so với kiến trúc sư, phó quản lý không phải là tương đối khá nghe hơn sao.”
Cho nên đây là quyết định để hắn cùng Ái Lâm có thể xứng đôi, hắn không thể từ chối.
Cho nên đây là vì để xứng đáng với thân phận của Ái Lâm, hắn chỉ có thể chấp nhận.
Truyền thông truy đuổi theo chuyện vui này, Ái Lâm luôn luôn được bảo hộ cẩn thận, chu đáo.
Truyền thông không thể động đến nàng liền đem mục tiêu quay sang hắn, tìm ra được gia cảnh của hắn. Tiểu tử nghèo trở thành con rể nhà giàu, thậm chí có người còn bảo hắn là vì gia sản nhà Ái Lâm(TN “hừ tên nào dám đặt điều vu khống HC thế không biết”*liếc mắt nhìn đám phóng viên*, Phóng viên*đổ mồ hôi lạnh**vuốt vuốt trán* “không phải ta à nha” *xách dép chạy*)
Hắn đã sớm đoán được sẽ có những suy nghĩ nhàm chán như thế này, nhưng vẫn cảm thấy tâm tình rất xấu, chỉ có thể học cách quên đi, thế nhưng vị hôn thê của hắn lại bị chọc tức
“Này thật là quá đáng” Bạch Ái Lâm khó có thể tức giận như lần này “Em sẽ đi cùng với cha đến tòa soạn báo của bằng hữu nói, không cho phép viết ra loại báo lá cải như thế này”(TN “hí hí, cái này là ta chế”)
“Coi như hết, viết cũng đã viết rồi……..”
“Nhưng đây không phải là sự thật, anh không phải người như vậy, bọn họ căn bản là không biết được tình huống thực tế, đã đào loạn đời tư của anh, giờ lại phỏng đoán loạn xạ cả lên, nói hưu nói vượn, đều không phải chịu trách nhiệm sao?”
Hắn cười nhạt “Có người tin tưởng anh là được rồi. Người khác muốn nói như thế nào thì tùy, hiện giờ anh chỉ muốn làm việc thật tốt”
Nhưng trong công ty không khí cũng rất khó chịu, không ai dám chất vấn tổng giám đốc tự mình điều động nhân sự, nhưng là phần lớn đồng nghiệp đều bài xích hắn. Hắn trở thành phó quản lý, công việc cũng không quen thuộc, nghĩ rằng hắn thăng chức rất nhanh là dựa vào có người nâng đỡ, nhiều người đều bêu xấu hằn, rất ít người giúp hắn
Hắn so với dĩ vãng càng cố gắng hơn, hầu như ngày nào cũng làm thêm giờ, mọi việc chuẩn bị hôn lễ đều tùy thuộc vào Bạch Ái Lâm lo liệu.
Nàng không để ý việc hắn không cùng nàng chuẩn bị, nhưng nụ cười của hắn càng ngày càng ít làm cho nàng lo lắng. Buổi sáng ngày tân hôn đầu tiên, nàng thậm chí còn gọi hắn đến 3 lần, nhíu mày trầm tư nhìn hắn, hắn mới hoàn hồn
“Anh đang phiền não chuyện gì vậy? Có phải là công việc nặng nề, mệt mỏi lắm không?”
“Rất tốt” Hắn cười khổ “Chỉ là chưa thích ứng được với nội dung của công việc, có rất nhiều chỗ khó hiểu, anh đang suy nghĩ có cách nào để thích ứng nhanh được không?”
“Cần người hỗ trợ sao? Em có thể nhờ cha tìm những chủ quản truyền đạt kinh nghiệm cho anh……..”
“Không, tự anh làm là được rồi” Nếu khiến nhạc phụ nhúng tay vào, chỉ sợ ngày sau hắn còn khổ hơn
“Em tin tưởng anh sẽ làm được, đừng quá bức bách chính mình” Nàng ôn nhu an ủi “Chúng ta xế chiều sẽ lên máy bay sang Châu Úc hưởng tuần trang mật, anh hãy buông lỏng tâm tình mình đi, đừng nghĩ đến công việc. Đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài sao?”
“Ừ” Phó Duật Hàm lại không quá vui sướng, tựa như cái nhà mới này, cũng là do cha mẹ nàng lo cho nữ nhi, hôn lễ cũng không tốn một xu, cảm giác rất hư ảo, giống như không thuộc về hắn. Hắn tự giễu nói “Anh tình nguyện là một con ếch được công chua nhặt được, trong một đêm thay da đổi thịt, lại lần nữa trở thành người”
“Bản thân em cảm thấy em mới chính là con ếch” Hắn thật sự đã trở thành chồng nàng, thật giống như là nằm mộng…..
Hắn nhìn nàng, buông ra một câu ám muội “Cho dù em là một con ếch cần được hôn, anh nghĩ tối hôm qua số lượng lớn cũng đủ mấy vạn lần em biết thành người”
“Nào có khoa trương như vậy……”Nhớ tới đêm tân hôn, khuôn mặt nàng căng ra
“Không có sao? Để anh tới kiểm tra xem, nhìn em còn không có làn da màu xanh lục….”Hắn nhào về phía nàng, nàng thét chói tai, cười to chạy trốn
Tuần trăng mật trở về, Phó Duật Hàm càng mau chóng lên dây cót, toàn bộ tập trung vào công việc
Trong công ty có cả mấy trăm con mắt đang theo dõi hắn, hắn làm đúng thì xem là chuyện bình thường, làm hư thì sẽ mỉm cười chế nhạo. Bạch Thăng Khánh mặc dù không nói gì, nhưng hắn đối với chính mình đặt ra yêu cầu nghiêm khắc, mỗi ngày đều đi sớm về muộn
Bạch Ái Lâm chính thức trở thành bà chủ của gia đình, thỉnh thoảng theo mẫu thân ngồi uống trà, chủ yếu là nghe bà than phiền về chồng của nàng
“Mẹ vốn là không hy vọng con gả cho người đó, nếu đã gả cho, hắn cũng nên có chút biểu hiện tốt, không nên chỉ làm chức phó quản lý mà đã thỏa mãn. Nhanh lên một chú làm thành tích gì đó, mới có thể tiếp tục đi lên” Ở công ty nàng có đủ tai mắt, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều nắm trong lòng bàn tay, vô luận con rể làm bao nhiêu, nàng cũng đều không hài lòng
“Anh ấy còn chưa thích ứng được với công việc, hãy cho anh ấy thêm thời gian đi”
“Ba người anh rể khác sẽ không cho hắn thời gian, hắn ở ngành xây dựng càng làm càng tốt, ba con thường theo tán dương hắn, con hãy đốc thúc Duật Hàm, nếu không công ty sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay của 3 người anh rể, hiểu không?”
“Con cùng Duật Hàm sẽ không nói về công việc, mà con thấy anh ấy cũng về nhà rất muộn, thời gian nói chuyện cũng ít dần
“Hắn xa cách con sao” Nàng nhìn ra vẻ mặt con giá bất thường
“Không phải vậy a, anh ấy thường xuyên làm thêm giờ, công việc bề bộn, không phải cố ý xa cách con” Chẳng qua là…………….làm cho nàng có chút cô đơn
“Thật sự là làm thêm giờ? Con a, không nên quá ngây thơ, bên ngoài bây giờ có rất nhiều người, hắn bây giờ vừa có tiền, lại có địa vị, nam nhân có tiền rất dễ sinh hư, con nên quản giáo cho chặt”
“Mẹ, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi” Hắn ngay cả nói mớ cũng là chuyện vè các dự án, làm sao có tâm tư ở bên ngoài làm lọan
Hắn có khát vọng về một gia đình, nhưng lại không có thời gian hưởng thụ. Nàng cảm thấy đau lòng khi luôn thấy hắn bận rộn, đem sự cô đơn của mình bỏ qua một bên, luôn tỉ mỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn hắn thích, lấy màu xanh là màu hắn thích đem trang trí, phòng ngoài và phòng trong không có một hạt bụi, để cho hắn khi về nhà có thể thoải mái nghỉ ngơi……….Nàng làm tất cả cũng vì hắn, hắn lại chưa từng để ý
Lúc này, hắn khó có được bữa ăn tối ở nhà, chỉ ăn qua loa 5 phút cho xong
“Còn có nước hoa quả” Sau khi ăn nàng đem nước trái cây đưa cho hắn “Thức ăn không ngon sao?”
“Ăn thật ngon” Hắn uống nước trái cây, ánh mắt lại chăm chú nhìn đồng hồ, rõ ràng là không yên lòng.
Nàng hoài nghi về việc hắn nhớ được món ăn vừa ăn, nhưng nàng cố nén thất vọng “Công ty vẫn bề bộn nhiều việc sao?”
“Dĩ nhiên, ngày nào mà không nhiều việc”
“Nhưng là gần đây anh hầu như đều về nhà ăn cơm tối, em nghĩ là công việc đã thuận lợi……”
“Bởi vì đã biết rõ về công việc, tất nhiên xử lý tương đối nhanh, nhưng là làm vẫn chưa tốt lắm” Còn chưa đạt đến tiêu chuẩn để ra của hắn, hắn mệt mỏi nhíu mày “Làm sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?”
“Nghe mẹ nói…….Anh ở công ty không tốt lằm ,nên em mới hỏi thử”
“Anh không sao, ứng phó được rồi” Hắn nghe ra trong lời nói của nàng có điểm kỳ quặc “Em làm sao biết được tình trạng của ta ở công ty?”
“Ách, mẹ rất quan tâm anh, cho nên sẽ chủ động lưu ý, đó là có ý tốt”
Là quan tâm sao? Hắn biết nhạc mẫu không thích hắn, nhạc phụ cũng đang theo dõi hành động của hắn, nhất cử nhất động đều không qua khỏi mắt họ. Hiện tại hai người kia còn muốn xuyên qua thê tử của hắn mà theo dõi hắn sao?
“Anh có muốn một chuyến đi du lịch giải sầu? Anh gần đây khá mệt mỏi, nghỉ ngơi sẽ tốt hơn”
“Không cần” Nhạc gia vẫn chờ hắn bày ra thực lực, hắn nào có tâm tình muốn đùa vui
“Nhưng là em sợ anh quá cực khổ…..”
“Anh nói không cần” Hắn cao giọng nói, thấy nàng sợ hãi mà im miệng, hắn phát hiện mình quá mức, liền hạ giọng nói “Xin lỗi, anh không phải là cố ý la em, nhưng anh vất vả lắm mới quen được công việc, muốn thừa dip này đem mọi việc giải quyết cho tốt, hiện tại thật không có tâm tình đi chơi. Cha và em đều tin tưởng anh có năng lực, anh không thể để cho 2 người thất vọng”
“Em không cần những thứ kia…….”Nàng chỉ để ý hắn
“Nhưng anh quan tâm. Cha là vì em mới cho anh chức vị, nếu anh làm không tốt, anh sẽ cảm thấy mình không đủ tư cách để làm chồng” Hắn cầm tay nàng nói “Chờ anh qua khoảng thời gian bận rộn này, sẽ sắp xếp thời gian đi chơi cùng em”
“Ừ. Nhưng anh phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm nhiều việc quá” Nàng mỉm cười, hắn nói không sai, cho dù có chút cô đơn, nàng cũng có thể nhẫn nhịn. Hắn để ý ánh mắt cha mẹ, nàng không khỏi có cảm giác sợ hãi, cảm thấy hắn dần dần cách xa nàng…..
Hắn miễn cưỡng mỉm cười, nhìn nàng hắn nghĩ đến hắn thật nhỏ bé so với gia sản khổng lồ của Bạch gia, nghĩ đến hắn có được những điều này đều do Bạch gia cho, ở trước mặt nàng hắn không thể nào không nghĩ đến mình thật thấp hèn.
Nhạc phụ dẫn hắn đi gặp gỡ mọi người, gọi hắn là phò mã, tuy là cười đùa vui vẻ nhưng vẫn nghe thật chói tay
Hắn đối mặt với nàng thật cảm thấy áp lực, không lúc nào hắn thấy bình tĩnh. Nàng càng đối với hắn ôn nhu, chăm sóc, hắn càng cảm thấy như hít thở không thông. Nàng là người vợ tốt, chỉ vì tâm bệnh của hắn mà trách nàng là không nên. Hắn không nên trách nàng, nàng không có làm sai, vậy sai lầm ở chỗ nào?
Nhất định là sai lầm ở chỗ nào rồi, hắn mới có thể buồn bực như vậy. Hắn tưởng niệm đến tình yêu của bọn họ trước khi kết hôn, khi mà hắn cho rằng nàng chỉ là sinh viên đại học bình thường, bọn họ thật sự rất vui vẻ………
Cho nên, một nhân viên mới tới thường hay mua bán quy sô cô la mà vợ hắn thường hay mua, hắn rất có cảm xúc
“Nhà này làm bánh bích quy thật là ngon a” Quách Thư Bội luôn luôn cười híp mắt hướng về đồng nghiệp chia sẻ bánh quy, luôn thấy nàng bữa trưa chỉ ăn một ít
Ngày nào đó nàng lại mang bánh bao vào trong công ty ăn buổi trưa, hắn thuận miệng hỏi “Cô có phải hay ăn nhiều đồ ăn vặt, nên bữa ăn chính ăn không vô?”
Nàng lún túng, đỏ mặt “Không…………Đúng rồi, khẩu vị của ta vốn rất khó, ăn cũng không nhiều lắm”
“Vậy thì ăn ít đồ ăn vặt lại, bữa ăn chính là trọng yếu” Phản ứng của nàng giống như là đang giấu giếm cái gì đó, hắn cũng không hỏi nhiều nữa
Sau lại nghe được các đồng nghiệp nói chuyện, vốn là cha mẹ nàng mất sớm, nàng cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau. Đệ đệ của nàng đi làm ở tiệm bánh mì, lão bản đưa cho bánh bao mang về, làm thành bữa trưa nàng mang chia sẻ cho các đồng nghiệp
Nàng làm cho hắn nhớ tới mình trước kia, có tài năng, nhưng không có hoàn cảnh tốt. Đường đi phấn đấu so với người khác rất cực khổ. Hắn sinh lòng đồng cảm, tiện mua luôn bữa trưa cho nàng, nàng muốn cự tuyệt, nhưng hắn không chấp nhận
“Bữa trưa đã mua rồi, không thể trả lại, cô không ăn thì có thể đem vứt”
Nàng thật không có ý tứ tiếp nhận. Hắn quan sát công việc của nàng, chọn lựa những dự án để khảo nghiệm thực lực của nàng, nàng biểu hiện rất xuất sắc, hắn tiến thêm một bước truyền kinh nghiệm cho nàng, dần dần dẫn tới những buổi ăn trưa cùng nhau.
Hắn nghĩ muốn đào tào nàng, vì vậy nên đặc biệt chiếu cố.
Quách Thư Bội đối với sự giúp đỡ của hắn cảm thấy rất cảm kích, vô cùng tôn kính hắn. Cùng nàng ở chung, làm cho hắn tạm thời quên đi những điều không thoải mái do cha mẹ vợ gây nên. Hắn càng ngày càng vui vẻ, bất tri bất giác, thời gian hắn ở bên Quách Thư Bội càng ngày càng nhiều. Hắn đối với nàng không hề có ý nghĩ xấu, nhưng người bên ngòai thì không nghĩ đơn thuần như vậy.
Những chuyện này truyền vào tai của Bạch Ái Lâm, nàng mới đến bệnh viện để xác nhận một chuyện trọng yếu, nghe vậy thực kinh ngạc, một hồi sau cũng không nói nên lời.
Bạch đại nhân mắng nữ nhân “ Ta đã cho người theo dõi hắn, hiện giờ con muốn làm sao?”
“Bọn họ là đồng nghiệp, cùng nhau ăn cơm là chuyện bình thường” Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng nàng vẫn tin hắn.
“Con còn thay nó giải thích. Nam nhân ngoại tình sẽ có những dấu hiệu, con hãy thành thật nói. Nó có phải đối với con xa cách, thường làm thêm giờ, không muốn về nhà?”
“Chúng con rất tốt…….” Nàng dao động, bọn ho thật sự có chút xa cách, nàng cho rằng đây là những chuyện bình thường sau khi kết hôn. Hắn vẫn thừa nhận có không ít áp lực, nàng sợ cha mẹ cằn nhằn hắn, luôn ở trước mặt cha mẹ nói tốt cho hắn, nói bọn họ tình cảm vẫn tốt, hắn xa cách nàng là do công việc quá bận.
“Nếu như thật sự tốt, hắn như thế nào lại có thể suốt ngày đi cùng nữ đồng nghiệp như vậy?”
Nàng á khẩu không thể trả lời, Đêm đó, trượng phu cùng khách hàng gặp gỡ, nàng không thể nào ngủ được, ngồi trong phòng đợi hắn.
Hắn về đến nhà đã tối khuya, ngoài ý muốn còn thấy nàng chưa ngủ “ Không phải đã nói em không cần chờ anh rồi sao?”
“Em…….có việc muốn nói cho anh biết”
“Nói đi” Hắn đi tới trước tủ, cởi bỏ bộ vest
Nàng chần chừ không biết nói như thế nào “Anh gần đây công việc rất thuận lợi sao?”
“Dĩ nhiên, nếu làm không tốt chính là vô dụng”
“Ừm, em biết anh có năng lực” Một năm nay hắn thay đổi rất nhiều, trong lòng hắn nghĩ gì hắn cũng không nói với nàng, nàng đã thật lâu không nhìn thấy nụ cười của hắn, hai người càng ngày càng ít nói chuyện với nhau, hắn làm cho nàng có cảm giác xa cách………Có lẽ bọn họ thật sự có vấn đề.
“Em chỉ muốn nói vậy thôi sao? Nếu vậy thì anh muốn đi tắm”
Nàng cắn răng “ Nghe nói gần đây anh hay cùng nữ đồng nghiệp đi ăn cơm trưa”
“Làm sao em biết?” Hắn ngẩn ra, không hờn không giận nói “Em cho người theo dõi anh”
“Không có, là mẹ………Nàng cùng những người trong công ty rất quen thuộc, nghe họ nói………” Thật sự là hắn hay cùng nữ đồng nghiệp thực thân cận “ Hai ngươi chẳng qua chỉ là ăn bữa trưa thôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Thì ra là người nhà họ Bạch không tin tưởng hắn “Ở công ty ba em còn sai người theo dõi anh, nhất cử nhất động đều được báo cáo, anh nếu có việc làm mờ ám nào đều đến tai em, em còn hoài nghi anh sao?”
“Mẹ không có sai người giám thị anh, anh đừng kích động, em chỉ là muốn nghe anh giải thích, thật sự không có hoài nghi anh”
Hắn sắc mặt trầm xuống”Tốt, anh giải thích, vị nữ đồng nghiệp kia gia sự không tốt, anh chi tiền của anh giúp nàng bữa cơm trưa, thuận tiện giúp nàng có thêm kinh nghiệm, anh làm vậy có gì không đúng?”
“Nhưng mà anh đã kết hôn, cùng nữ đồng nghiệp đi ăn trưa như vậy, sẽ làm người ngoài sinh nghi”
“Anh tại sao phải để ý, quan tâm đến ánh mắt của người khác? Kết hôn rồi thì không thể có bạn bè sao?”
“Duật Hàm, em muốn cùng anh bình tĩnh nói chuyện này, không nên quá tức giận có được không?”
“Anh không có mất bình tĩnh, chẳng qua là quá thất vọng. Anh cái gì cũng đều nghe theo sự an bài của ba mẹ em, hiện tại ta muốn kết giao bằng hữu cũng phải quản sao? Chẳng lẽ lại muốn trói buộc ta hoài vậy sao?” Hắn đưa mắt chăm chú nhìn nàng “Nhưng người làm anh thất vọng nhất chính là em…..Thậm chí ngay cả em cũng không tin tưởng anh” Thực sự làm cho trái tim hắn rất băng giá, vì nàng, hắn đã cố gắng đến ngày nay. Nếu nàng không tin hắn, những chuyện này còn nghĩa lý gì.
“Em không có không tin anh…….”
“Em nếu như tin tưởng anh, vậy sao còn hỏi như vậy?”
Nàng nghẹn họng, thấy hắn muốn xoay người vào phòng tắm, nàng lại nói “Chờ chút…….”
Hắn dừng bước “Còn chuyện gì sao?”
Vẻ mặt của hắn đầy vẻ nhẫn nại, từ khi nào hắn và nàng nói chuyện lại khó khăn như vậy. Nàng thấp giọng nói “Em hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói ta có thai”
Hắn sửng sốt “Thật sự?” Hắn tiến lên ôm nàng, quá kinh ngạc, tâm tình nhất thời chuyển biến “Mang thai đã bao lâu?”
“Một tháng” Nàng miễn cưỡng mỉm cười “Anh cao hứng sao?”
“Dĩ nhiên……Làm sao em không nói sớm? Anh vừa rồi không nên lớn tiếng nói với em như vậy” Hắn sẽ có một đứa con cùng huyết thống với mình, nhà của hắn sẽ càng them hạnh phúc, hắn lòng tràn đầy vui mừng……..Nhưng nghĩ đến cha mẹ vợ, càng them áp lực, niềm vui mất đi một nửa
Vô luận như thế nào, hiện tại phụ nữ có thai là quan trọng nhất, hắn thật cẩn thận ôm chặt thê tử “Em có khỏe không, cục cưng có khỏe không?”
“Cục cưng có một tháng, làm gì đã có cảm giác” Hắn ôm vẫn có cảm giác ấm áp như cũ, nàng cảm nhận được hắn vẫn yêu nàng như xưa, nhưng nàng cảm thấy được giữa hai người có một khoảng cách rất xa
Nàng hiểu được gia đình của nàng tạo cho hắn áp lực rất lớn, đại khái là mẹ của nàng can thiệp vào việc của hắn quá nhiều mới làm cho hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn đối với nữ đồng nghiệp có lẽ chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần, nàng tại sao lại phải nghi ngờ vô căn cứ như vậy, chỉ càng làm cho khoảng cách giữa hai người thêm lớn.
Nàng tin tưởng hắn nhưng mẹ nàng thì không tin hắn.
“Hắn là chồng của con, mọi thứ của hắn đều là do chúng ta cho, muốn hắn rời xa người con gái khác chẳng lẽ là sai sao?” Hắn muốn kết giao bằng hữu, trong công ty nhiều đồng sự nam như vậy, tại sao không kết giao, lại đi kết giao với nữ đồng sự
“Mẹ, anh ấy muốn kết giao bằng hữu, mẹ cũng không nên can thiệp vào, đó là áp bức người khác”
Mẫu thân không nói gì thêm, nàng nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc, chuyên tâm chuẩn bị làm mẹ, bồi dưỡng thân thể, tham gia chương trình dạy làm mẹ, trượng phu cũng giảm bớt thời gian làm thêm, về nhà bồi dưỡng cho nàng, hai vợ chồng lại hạnh phúc như xưa. Cho đến một lần, hắn vẻ mặt lạnh lùng tuyên bố một tin tức
“Thư bội bị điều đi rồi”
“Ai cơ?” Bạch Ái Lâm mờ mịt
“Quách Thư Bội, người nữ đồng sự trước kia bị nghi ngờ cùng anh có chuyện mờ ám, hôm nay phòng nhân sự có mệnh lệnh, nàng bị điều đi xây cất công trình, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Em không biết….” Nàng đột nhiên hiểu được tại sao trượng phu lại hỏi ngược lại nàng “Anh cho rằng em điều co ấy đi?”
“Nếu không thì tại sao? Thư bội làm việc tốt lắm, cũng không có xin chuyển đi nơi khác, những việc này thật sự không thể lý giải nổi, trừ bỏ là chủ, còn không thì ai có thể làm ra việc này?”
“Anh đã hỏi qua người ra mệnh lệnh, hắn nói là em sao?”
“Hắn không chịu nói rõ, chỉ nói không phải tổng giám đốc ra mệnh lệnh. Thật sự không phải là em sao?” Hắn biết được, nếu không phải là nàng thì tám phần là mẹ của nàng
“Không phải em, không phải em…….” Nàng bần thần “Hẳn là mẹ làm, em không có yêu cầu như vậy, em sẽ đi nói chuyện cùng mẹ…..”
“Không cần” Bị chuyển đi nơi khác là nữ đồng sự nhưng hắn lại cảm thấy mình bị người khác định đoạt “Em có biết Thư Bội có rất nhiều cố gắng. Nếu như em không nhìn qua biểu hiện làm việc của nàng, sẽ không biết có bao nhiêu sự không công bằng. Mọi người muốn đuổi nàng liền đuổi, muốn lưu nàng lại thì lưu, chỉ có thể trách nàng chỉ là một tiểu công nhân viên, chỉ biết điều ngoan ngoãn mà nghe theo”
Mở miệng ra là nhắc đến nữ đồng sự kia, nàng đối với hắn quan trọng vậy sao? Lòng Bạch Ái Lâm chua xót, nhịn xuống câu hỏi muốn nói
“Em sẽ đến hỏi mẹ đã có chuyện gì xảy ra”
Nàng đi tìm mẹ nói chuyện, quả nhiên là mẹ nàng đã dùng áp lực điều Thư Bội đi, nàng hi vọng mẫu thân sẽ dừng việc điều người đi, nhưng bà nhất định không chịu
“Mọi chuyện đều là do hắn, hắn còn dám đổ lỗi cho con. Nếu không phải hắn mỗi ngày đều cùng nữ nhân kia ước hẹn ăn cơm trưa, mẹ cần gì phải làm chuyện này”
“Mẹ, nhưng đó là bằng hữu của anh ấy, mẹ như vậy đối với người nhà, anh ấy dĩ nhiên là mất hứng. Con xin mẹ, đừng có làm cho sự tình trở nên như vậy chứ có được hay không?” Nàng có dự cảm, nếu chuyện này xử lý không tốt, trượng phu sẽ càng ngày càng xa cách nàng.
“Mẹ mong con hãy có chút cốt khí xíu đi, mẹ đã giúp con trông nom trượng phu, hắn vì chuyện của nữ nhân khác mà nổi nóng với lão bà, đây là hắn sao? Ngày nào đó hắn thật sự đi ngoại tình ở bên ngoài, lúc đó con mới khóc sao?”
“Anh ấy vốn dĩ là người tốt như vậy, không cần phải để ý” Nàng không muốn suy nghĩ vớ vẩn, từ lúc mang thai tới nay hắn chăm sóc nàng rất tỉ mỉ. Hiện tại có một chút tranh chấp, nàng sẽ cẩn thận giải quyết, chuyện sẽ khôi phục lại như trước, hắn sẽ vẫn là trượng phu thương yêu của nàng.
Nàng đặc biệt kiên trì, Tố Dung- mẹ nàng cũng vì vậy mà nhượng bộ, để Thư Bội được phục chức, nhưng quan hệ giữa hai vợ chồng không còn trở lại như xưa.
Cũng vì vậy mà Phó Duật Hàm rốt cuộc thấy được địa vị của mình, bất luận hắn làm gì, Bạch gia cũng có thể phá hủy, hắn cũng chỉ như một con rối
Hắn đối với Quách Thư Bội rất ấy náy, mặc dù nàng không trách hắn, hắn cũng không trách thê tử. Mặc dù mọi điều hết thảy đều vì nàng, nhưng nàng không có làm sai cái gì…….Vậy rốt cuộc là ai sai?
Hắn vẫn yêu nàng, nhưng thật rất buốn bực. Yêu người nhà giàu là một áp lực rất lớn, đem tình yêu đơn thuần bóp méo đi. Hắn càng ngày càng trầm mặc, gia đình không hề làm cho hắn cảm thấy ấm áp, chỉ toàn thấy mỏi mệt. Hắn dùng nhiều thời gian hơn để làm việc, đem công việc giải quyết thật tốt, để nhạc mẫu không còn xoi mói hắn nữa, có lẽ mọi việc sẽ tốt hơn………
Bạch Ái Lâm nhìn thấy trượng phu thay đổi, nàng cho là hắn nhất thời không quên được. Cho nên nếu nàng càng ôn nhu, quan tâm hắn thêm, hắn sẽ vẫn là một trượng phu tốt, ưu tiên chăm sóc hắn……Ưu tiên nhưng không có tình cảm, nàng và gia đình khiến hắn phải lao vào làm việc, hắn đối với nàng, cơ hồ so với công việc còn lạnh nhạt hơn.
Bọn họ trong lúc này làm sao vậy?…..Nàng bàng hoàng, không dám nói cho cha mẹ. Sợ cha mẹ sẽ trách cứ hắn, chỉ có thể tự mình nghĩ cách để cải thiện quan hệ vợ chồng.
“Duật Hàm, chúng ta đi du lịch được không?” Có lẽ đi du lịch một lần, có thể vun đắp thêm tình cảm.
Phó Duật Hàm không chút nghĩ ngợi bác bỏ “Em mang thai đã gần 7 tháng, ra ngoài thật không tiện”
“Nhưng là…..anh suốt ngày bận bịu với công việc, không có thời gian…….chăm sóc em”
“Anh có công việc, dĩ nhiên mỗi ngày phải đi làm. Không giống như em, ở nhà làm nội trợ, nên suốt ngày rãnh rỗi….”
Nói thật hay, giống như nàng rãnh rỗi thường hay tán gẫu, phá phách hắn. Nàng lúng túng nói “Em là sợ anh cực khổ, mỗi ngày đều tăng ca, ngay cả ngày nghỉ cũng đến công ty, công việc chẳng lẽ nhiều như vậy sao?”
“Luôn luôn rất nhiều”
Một trận im lặng, thấy hắn không muốn mở miệng, nàng đành chuyển sang chủ đề khác “Vị Quách Thư Bội tiểu thu kia……gần đây như thế nào rồi”
Hắn chân mày chậm rãi nhăn lại “Em hỏi nàng làm gì?”
“Em không thể hỏi sao?” Vẻ mặt hắn vì sao lại có biểu tình phòng bị như thế?
“Nàng tốt lắm, sau khi nàng được buông tha, công việc càng ngày càng tốt”
“Duật Hàm……..” Nàng bần thần “Em chỉ là muốn quan tâm anh nhiều hơn, nhiều chuyện ở công ty nếu như em nói không đúng làm anh mất hứng thì em xin lỗi…..”
“Anh không có mất hứng……….”Nhưng là không có cảm giác cao hứng, nàng càng mềm mại càng giống như một sự ôn nhu bạo lực, thật giống như bắt hắn phải nuốt trôi uất hận. Hắn đối với vẻ mặt ôn nhu, trầm tính của mình càng chán ghét, hôn nhân này thật làm hắn chán nản.
Hắn thở dài “Thật xin lỗi, anh mệt quá, anh chỉ muốn ngủ thôi”
Hắn nằm lên giường, không thèm nói thêm gì nữa.
Nàng không dám nói nữa, quyết định dùng hành động để sửa đổi. Từ khi mang thai, đã lâu rồi không xuống bếp, hôm sau nàng làm cơm, buổi trưa nhờ tài xế chở nàng đến công ty, muốn cho hắn niềm vui bất ngờ. Nhưng khi tiến vào trước công ty, nàng gọi điện thoại đến phòng làm việc của trượng phu, thư ký nói hắn đã đi đến phòng ăn của nhân viên.
Nàng một mình tiến vào phòng ăn của nhân viên, rất thực tự nhiên nhìn qua chỗ trước kia họ hay ngồi, hắn quả nhiên ở đó. Khóe miệng nàng cong lên, định bước đến chỗ hắn, nhưng phát hiện ngồi cùng bàn với hắn còn có một cô gái trẻ tuổi.
Nụ cười của nàng cứng ngắc……..Cô bé kia thật đẹp, mái tóc dài đen nhánh, da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan, nhìn hắn với một ánh mắt sùng bái. Hắn lắng nghe cô bé nói chuyện, mỉm cười gật đầu……
Nụ cười của hắn giống như quăng cho nàng một cái tát.
Nàng không nhớ rõ lần cuối cùng hắn cười với nàng là khi nào, Hắn nhưng lại đối với cô bé kia cười, vẻ mặt buông lỏng, ánh mắt ôn nhu, trước hôn nhân hắn cũng thường dùng ánh mắt đó khi nhìn nàng nói chuyện…….Những thứ này sau lại dành cho nữ nhân khác?Tại sao hắn và nữ nhân kia ở chung một chỗ, phảng phất giống như còn thân quen hơn khi ở bên cạnh nàng.
Hắn……..thích nữ nhân kia sao?
Cô bé kia thật đẹp làm nàng không có dũng lực để chất vấn, nàng xoay người trở về nhà, đỡi đến khi trượng phu về mới hỏi hắn.
“Hôm nay em đến công ty tìm anh, ở phòng ăn gặp anh cùng một cô bé, đó là Quách Thư Bội sao?”
“Ừ, đúng rồi”
“Nàng rất đẹp” Hắn vẻ mặt, biểu tình không có chút nào chột dạ, thật sự không thẹn với lương tâm, hoặc là đã quen nói dối với nàng “Anh cùng nàng thường cùng nhau ăn cơm?”
“Cơ hồ mỗi ngày đều như vậy, trước kia là anh mời nàng ăn. Bây giờ tiền lương của nàng đã ổn định, sẽ không để anh mời khách, còn kiên trì trả tiền ăn cho anh, bọn anh vừa ăn vừa bàn việc…..”
“Anh……thật sự rất thích nàng?…..”
Hắn liếc nàng một cái “Em muốn nói cái gì?”
“Anh đoán không được sao?” Nàng hi vọng hắn bác bỏ, cười nhạo nàng suy nghĩ vớ vẩn, nhưng nàng tin tưởng được sao? Cô bé kia so với nàng còn tốt hơn, hắn từng nói yêu tấm lòng lương thiện của nàng, có lẽ là tấm lòng lương thiện cuối cùng cũng không thể so sánh được với vẻ bề ngoài làm rung động lòng người……
“Anh biết, nhưng bọn anh chỉ là ăn cơm mà thôi, em đừng có suy nghĩ vớ vẩn như thế được không?”
“Nhưng từ sau khi kết hôn, luôn cùng nữ đồng sự cùng nhau ăn cơm, không đúng lắm?”
“Như thế nào là không đúng? Anh kết hôn thì không thể kết giao với bằng hữu khác phái sao? Huống chi bên cạnh còn cả đống người, bọn anh có thể làm được gì sao?” Làm việc một ngày, hắn thật mỏi mệt. Tại sao lại còn phải cùng nàng tranh cãi về những vấn đề hoang đường như thế này?”
“Nếu chẳng qua chỉ là bằng hữu….”Nàng ấp úng “Tại sao lúc trước khi nàng bị chuyển đi, anh lại phản ứng mạnh như vậy, nàng cũng vẫn làm trong công ty mà?”
“Cho nên…..Em muốn anh làm thế nào?” Hắn mệt mỏi nói “Thừa nhận anh và nàng có quan hệ mờ ám-Mặc dù không có……..Giải thích với em, sau đó bất hòa với nàng, em muốn anh phải làm như vậy sao?”
“Em chỉ là cảm thấy kì quái, anh có thể giải thích…..”
“Anh giải thích, em sẽ tin anh sao? Anh với nàng chẳng qua chỉ là bằng hữu, không có cái gì khác, cho nên anh cũng không biết giải thích cái gì nữa” Hắn nghiêm nghị nói “Anh nghĩ rằng em phải là người hiểu rõ anh nhất”
Không, nàng không biết hắn tại vì sao lại phải kiên trì che chở cho cô bé kia. Thê tử của hắn chính là nàng, tại sao hắn coi trọng cô bé kia hơn nàng.(TN: Aiz, chị này đúng là suy nghĩ vớ vẩn, tội nghiệp DH ca. DH ca: *xoa đầu TN*uk, chỉ có muội là hiểu ta, TN : Hí hí*tranh thủ ăn đậu hũ*)
Lòng tin tưởng bị dao động, nàng không còn tín nhiệm hắn như xưa, nàng bắt đầu tra xét hắn. Trong thời gian làm việc nàng hay viện cớ gọi điện kiểm tra hắn, nhưng hắn rất nhanh nhìn ra được việc làm của nàng
“Anh đã nói gần đây rất bận rộn, không thể về ăn cơm tối, sao em còn gọi điện tới hỏi?”
“Em chỉ là muốn gọi điện hỏi để xác nhận trước anh có về nhà không, để em còn chuẩn bị ít thức ăn………”
“Nếu được về sớm thì anh sẽ nói cho em biết, đừng có suốt ngày gọi điện, tỏ vẻ ta không về nhà, có được không?”
Có khi tiếng nói trả lời cũng không phải của hắn, mà là âm thanh ngọt ngào của Quách Thư Bội “Là phu nhân sao, hiện giờ phó tổng đang có việc bận, phu nhân có cần ta chuyển đạt gì giúp không?”
Một lần, 2 lần nàng có thể làm bộ không quan tâm. Nhưng liên tục nhiều lần như vậy, nàng không thể nhịn được liền hỏi trượng phu ”Tại sao lại là Quách Thư Bội giúp anh nghe điện thoại?” Tại sao Quách Thư Bội lại luôn ở bên cạnh hắn.
“Anh có lúc cùng khách hàng nói chuyện không tiện tạm dừng việc, cũng không thể để điện thoại vang không ngừng, nên nhờ nàng nghe giúp”
“Nàng không phải là làm công việc trong công ty sao, tại sao lúc nào cũng cùng anh ra ngoài tiếp khách?”
“Bởi vì nàng làm việc rất có hiệu quà, mang theo ra ngoài để nàng có thêm kinh nghiệm, chẳng lẽ cũng cần phải báo cáo sao?”
“Duật Hàm, em chỉ là muốn cùng anh nói chuyện, anh không cần phải hung dữ như vậy?”
“Nếu như không tin anh như vậy, thì em có cần hàng ngày cùng anh đi làm, từ mình giám sát anh?” Nàng một lần lại một lần điện thoại tới kiểm tra hắn, thực đã vượt quá giới hạn của hắn, cũng làm tổn thương hắn sâu sắc
Hắn biết nàng hoài nghi mình và Quách Thư Bội có tư tình, nhưng tại sao lại bắt hắn giải thích những chuyện mình không làm? Hắn đem toàn lực dồn vào công việc cũng vì nàng, nếu nàng không tin tưởng hắn, tất cả đều là vô ích.
Trượng phu phản ứng lãnh khốc vô tình làm cho Bạch Ái Lâm khổ sở, nhưng nàng lực chọn tin tưởng hắn……Mặc dù nội tâm có một khoảng không thể xác định, nhưng nàng vẫn thương hắn, còn muốn giữ vững cuộc hôn nhân này, thì phải tin hắn.
Khi nàng sinh, hắn đi cùng nàng. Nàng đau đớn một ngày một đêm, sinh hạ được nữ nhi, liền mê man ngủ đi, khi tỉnh lại đã là sáng sớm. Trượng phu của nàng ngồi trên mép giường nắm tay nàng, đưa mắt nhìn nàng.
“Em cảm thấy như thế nào?”
“Không sao, anh đã nhìn thấy nữ nhi chưa?”
Phó Duật Hàm gật đầu “Vừa mới xem qua, con bé thật là nhỏ….” Trẻ nít đỏ rừng rực, thật sự làm rung động nội tâm của hắn. Nữ nhi đại biểu cho tình yêu của nàng và hắn. Hắn vừa là trượng phu vừa là phụ thân, bởi vì nàng hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Hắn không biết như thế nào diễn tả nội tâm của mình, chỉ có thể ngây ngốc nắm tay nàng “Em thật vất vả”
Nàng kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng. Điện thoại của hắn đã rung lên, chân mày hắn khẽ chau lại, nói mấy câu liền cúp máy
“Là thư ký gọi tới, dự án xây dựng ở vùng phía nam kia, chủ thâu đã quyết định giao cho chúng ta làm. Anh phải tự mình đi, anh sẽ mau sớm trở về, không còn kịp nữa, chính là sáng mai phải đi rồi…..Xin lỗi, lúc này anh đáng lẽ không nên rời xa em”
“Không sao, mẹ sẽ chiếu cố cho em, anh cứ đi đi” Nàng có hơi thất vọng nhưng lại mỉm cười dịu dàng, đưa mắt nhìn hắn rồi đi. Đã lâu không còn nhìn thấy ánh mắt ôn hòa như thế, có lẽ nữ nhi ra đời sẽ giúp đỡ mối quan hệ của họ thay đổi.
Phó Duật Hàm trở về công ty, mang theo Quách Thư Bội xuống phía nam. Công việc rất tốt, buổi tối hắn lái ô tô trở về, mới vừa lên đường cao tốc không lâu, chợt thấy sắc mặt Quách Thư Bội có gì đó không ổn “Cô làm sao vậy?”
“Em có chút khó chịu, muốn ói….”
Hắn lập tức chạy nhanh đến bệnh viện, y tá nói là Quách Thư Bội bị cảm. Sau khi tiêm và uống thuốc, cơn sốt vẫn không giảm, không có cách nào để trở về. Nàng liều mạng nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi, em vẫn tưởng là bị say xe, nhịn một chút sẽ hết……”
“Không sao đâu , cô cũng đâu phải cố ý. Chờ một chút tìm chỗ nghỉ ngơi, ở lại buổi chiều.”
“Em lưu lại là được rồi, phu nhân vừa mới sinh, ngài hãy trở về chăm sóc phu nhân”
Hắn chần chừ, thật sự muốn quay trở về bên cạnh thê tử và nữ nhi.
“Cô sốt cao như vậy, ta không thể để cô ở lại một địa phương xa lạ thế này một mình được”
Đêm đã khuya, bọn họ vào một khách sạn, hắn thuê 2 căn phòng. Sau đó gọi điện thoại báo cho vợ và con gái, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt. Sợ nàng lại suy nghỉ lung tung, hắn chỉ nói công việc xong trễ, nên đành ở lại sáng mai mới về.
Bạch Ái Lâm cũng không hỏi nhiều. Sáng sớm hôm sau, nàng ăn cháo do mẫu thân nấu, lật xem tờ báo, một hình ảnh đập ngay vào mắt nàng, đầu óc nàng trống không.
Trong tấm ảnh là chồng nàng cùng Quách Thư Bội cùng nhau tiến vào một khách sạn, tiêu đề viết là con rể thứ tu của”Thăng Khánh” cùng nữ đồng nghiệp đêm khuya hẹn hò, lời dẫn của báo dùng toàn lời ám muội, miêu tả chồng nàng bỏ rơi thê tử và đứa con mới sinh cùng nữ đồng nghiệp đi về nam. Báo chí còn đưa ra được thời gian, địa điểm cụ thể, hiển nhiên tối hôm qua hắn gọi điện cho nàng, là đang ở khách sạn……….(TN aiz, thì ra chỉ là hiểu lầm, thế mà từ đầu tưởng DH ca dám đi ngoại tình chứ)
“Ái Lâm, sao vậy?” Tố Dung phát hiện sắc mặt nữ nhi không tốt, nhìn xem tờ báo, giận tím mặt “Hắn tối qua không có trở về, thì ra là cùng nữ nhi khác đi tư tình. Mẹ đã sớm nói con phải quản lý hắn, con lại không nghe, giờ lại lên báo thế này…..”
Nàng không nghe được mẫu thân tức giận nói cái gì, chỉ cảm thấy tâm hồn trống rỗng, đau đến không thể thở nổi, không thể khóc được. Hắn không có nói hắn mang Quách Thư Bội đi, nàng có thể không so đo, nhưng hắn nói dối với nàng, khi nàng dặn dò hắn ở bên ngoài phải cẩn thận, hắn lại cùng nữ nhân kia đi tư tình……Hắn nói dối với nàng, trời mới biết hắn đã nói dối nàng bao nhiêu lần?.
Nàng thật vừa buồn cười, vừa đáng buồn. Cuộc hôn nhân này chỉ có nàng nghĩ phải bảo vệ, hắn căn bản không quan tâm, nàng có thể cần cuộc hôn nhân này nữa không? Hắn còn muốn nó sao?
Nàng khóc, mẫu thân nàng tức điên lên, tại chỗ này muốn gọi điện mắng chồng nàng nhưng nàng không cho. Cha mẹ đã can thiệp quá nhiều vào cuộc hôn nhân của họ rồi, lần này nàng muốn tự quyết định.
Vừa trở về, Phó Duật Hàm chạy thẳng tới phòng bệnh của thê tử, kinh ngạc khi nhìn thấy mắt nàng sưng đỏ “Em làm sao vậy?”
Nàng không đáp “Công việc có thuận lợi không?”
“Cũng rất là thuận lợi, chỉ còn chờ kí hợp đồng nữa là xong. Sáng sớm nay danh đã cấp tốc lái xe trở về”
“Quách Thư Bội tiểu thư cũng đi phải không?”
Hắn ngẩn ra “Làm sao em biết……” Một tờ báo chí vứt xuống trước mặt hắn, hắn nhặt lên xem, mặt liền biến sắc.
“Báo chí viết có thật không? Anh cùng nàng ở khách sạn hẹn hò?”
“Dĩ nhiên không phải, tối hôm qua anh là muốn gấp gáp trở về. Nhưng Quách Thu Bội lại nóng sốt không bớt, anh sở thể lực nàng không chịu được, đành phải thuê khách sạn ở tạm…..” Hắn đột nhiên im miệng, chú ý tới cử chỉ đặc biệt bình tĩnh của nàng “Em tin tưởng những thứ này sao? Em có thể đi tra, bọn anh ở khách sạn là ở 2 phòng, bệnh viện bên kia cũng có thể chứng mình, bọn anh không có làm gì cả……”
“Những thứ đó cũng có thể làm giả”
Hắn híp mắt lai “Không sai, anh không nói trước cho em biết, là anh không đúng, bởi vì anh biết em sẽ có phản ứng như thế này, sợ em sẽ suy nghĩ lung tung, thà rằng không nói”
“Sau đó để cho em nhìn thấy trên báo chí anh và nàng có quan hệ, như vậy khá hơn sao?”
Sắc mặt hắn xanh mét “Ta cùng nàng không có qua hệ gì cả, chì là do nàng ngã bệnh…………”
“Nhưng là anh tối hôm qua nói không thể kịp quay về, nhưng lại cùng nàng vào trong khách sạn, anh là đối với em nói dối, không phải sao?”
“…………..Đúng, là ta nói dối” Về điểm này hắn không thể phản bác lại.
Câu trả lời của hắn đúng theo dự liệu của nàng, tại sao lại có cảm giác tan nát cõi lòng? Nàng nhịn xuống nước mắt muốn rơi “Tối hôm qua ở trong điện thoại anh không có gì bất ổn, cho nên em mới tin anh, có lẽ ở trong quá khứ cũng từng nói dối ta, hay anh cảm thấy em rất thích hợp để lừa dối có phải không?” Đến đây là chấm dứt, nàng không muốn bị lừa dối nữa
Nàng thấp giọng nói “Chúng ta ly hôn đi”
Nàng có thể chịu được tình khí thay đổi thất thường của hắn, có thể chịu được hắn vì công việc mà xa cách nàng, có thể vì hắn mà trả giá, chịu đựng. Duy chỉ không thể chấp nhận được hắn phản bội nàng.
Nàng ánh mắt lạnh như băng, hiển nhiên rất quyết tâm, Hắn trầm mặc hồi lâu “Nếu như em muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi”
Thật ra, hắn đã mơ hồ cảm thấy cuộc hôn nhân này khó có thể duy trì. Ngày hôm qua nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhì, hắn tưởng có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân này. Nhưng nàng không tin hắn, giải thích không thể làm gì được, thì làm sao có thể duy trì một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, có lẽ đây là điều tốt nhất cho cả hai…….
Ít nhât có thể tùy nàng quyết định, hắn sẽ không ngăn cản, có lẽ sẽ giúp nàng bớt đau khổ.
Nhưng hắn cũng không tức giận, nhìn nàng rơi nước mắt, trong lồng ngực hắn khổ sở không thôi. Hắn vẫn còn yêu nàng, nhưng chỉ có tình yêu là không đủ, không thể vượt qua được tâm bệnh của hắn, là hắn không tốt, đã thương tổn nàng, không có tư cách giữ nàng ở lại.
Công việc đại khái giữ không được, hắn cũng không lưu luyến “Anh hôm nay sẽ từ chức. Nhưng Thư Bội rất cần công việc này, ít nhất có thể để cho nàng làm xong tháng này có được không?”
Cho tới bây giờ hắn cũng nhớ tới cô bé kia….Nàng nhịn xuống chua xót “Anh cùng nàng đều không cần đi, hôn nhân của chúng ta là chuyện riêng, không liên quan đến công ty, anh từ kiến trúc sư lên đến phó tổng. Mặc dù là ba em an bài nhưng anh cũng đã chứng minh được thực lực, mất đi anh là tổn thất của công ty. Về phần Quách tiểu thư, nàng không có làm gì sai, không có tư cách sa thải nàng”.
“Anh không nghĩ là cha em sẽ cho bọn anh ở lại” Bạch Thăng Khánh không thể nào tha thứ cho người đã làm thương tổn nữ nhi của mình.
“Em sẽ thuyết phục ba” Nàng đưa mắt nhìn hắn “Anh thủy chung xem gia đình em như bóng ma, sau khi ly hôn, sẽ không phải mang tiếng bu váy đàn bà nữa, anh có thể tự do phát huy. Thật xin lỗi, 2 năm qua đã cho anh quá nhiều khốn khổ, là em không tốt, tưởng chuyện gì cũng đơn giản, không nghĩ đến tâm tình của anh…..”
Nước mắt chảy xuống, nàng nghẹn ngào “Trong mắt anh chỉ là cả Bạch gia(TN câu này ta cũng không hiểu),nhưng em không cảm thấy những thứ điều kiện bên ngoài mà em có, em chỉ đơn thuần là Bạch Ái Lâm, chỉ đơn thuần yêu anh…”
“Em không cần xin lỗi…….” Hắn nghe, tâm tình càng đau khổ. Nàng thật yêu hắn, đến khi ly hôn còn nghĩ cho hắn. Không, ly hôn không phải là phương pháp duy nhất, bọn họ còn có thể nói chuyện, mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Hắn tiến lên một bước “Ái Lâm, ta……”
“Mời đi ra ngoài, em muốn yên tĩnh một chút”
“Ái Lâm….”
“Mời anh đi ra ngoài” Nàng không nghe, nước mắt tuôn rơi.
Hắn dừng lại, chăm chú nhìn nàng run rẩy bờ vai, rốt cuộc yên lặng lui về phía sau, thối lui ra bên ngoài, khép cửa lại. Hắn cầm tay nắm cửa lạnh như băng, không thể mở cửa ra…..Bọn họ là kết thúc sao?
Trán của hắn tực lên cánh cửa, nghe nàng khóc nức nở bên kia cửa, cách một cách cửa, 2 người cùng tan nát cõi lòng