Chương trước
Chương sau
Chương 633:
Trước đây chỉ cần anh nhắc đến hai chữ “nhốt lại”, Thịt Bò sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay tức khắc.
Hôm nay anh đã nhắc hai lần…
Điều này nói lên rằng, phòng vệ sinh đó có vấn đề.
Mộ Tấn Dương đi vào trong, vương tay sờ đầu Thịt Bò, hiếm hoi lắm giọng nói của anh mới mềm mỏng đi đôi phần như bây giờ: “Ngoan, con tránh ra xíu nào.”
Thịt Bò nghe thấy thế bèn ngừng lại, lùi sang một bên, ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó.
Ở trong phòng vệ sinh, Diệp Du Nhiên nghe Mộ Tấn Dương nói thế, trong lòng cô dậy lên cảm giác bất an.
Chắc là Mộ Tấn Dương sẽ không…
Ý nghĩa vừa mới nảy sinh trong đầu cô đã nghe thấy một tiếng rầm thật lớn, cửa trong phòng…đã mở ra!
Nói một cách chính xác là, cửa bị anh đạp ra.
Vào giây phút cửa phòng vệ sinh bị đạp tung ra, Diệp Du Nhiên nhắm chặt mắt lại trong vô thức.
Mộ Tấn Dương nhìn thấy Diệp Du Nhiên ở đấy, gương mặt luôn bình tĩnh của anh cũng tỏ vẻ bất ngờ.
Sao cô ấy lại ở đây?
Không đợi hai người kịp phản ứng, Thịt Bò đã ư ử rồi bổ nhào đến.
Nó vui vẻ chạy quanh người cô, tựa như đang đòi cô khen thưởng vậy.
Diệp Du Nhiên muốn giả chết quách cho rồi.
Thế nhưng, cô biết rằng, bây giờ có giả chết cũng vô dụng.
Mộ Tấn Dương là người tỉnh táo lại trước tiên, anh nhìn Thịt Bò đang dụi vào người Diệp Du Nhiên, sắc mặt đen sì: “Thịt Bò, qua đây.”
Xa cách hai năm, anh còn chưa được ôm cô cái nào, con chó ngốc này lại có thể chiếm hời!
Giọng nói của anh làm cô cảm thấy kinh ngạc, bèn ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là gương mặt xanh mét của Mộ Tấn Dương, người cô run run rẩy rẩy, men say tan đi quá nửa.
Cô ôm Thịt Bò ra khỏi người mình, rồi nhìn Mộ Tấn Dương, gương mặt không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: “Tôi thật không ngờ người làm chủ Ngọc Hoàng Cung lại có sở thích này, nếu tôi nhớ không lầm, đây là nhà vệ sinh nữ, mà tôi là khách ở đây.”
Diệp Du Nhiên sửa sang lại quần áo trên người mình, khi nãy cô đã ói một lần, bây giờ lại bị Mộ Tấn Dương làm cho giật mình sợ hãi, men rượu đã hoàn toàn tan hết.
Chỉ còn lại sự lạnh lùng không gì bì kịp.
Trong lòng cô cảm thấy cảnh tượng này rất lúng túng, nhưng bề mặt chỉ có thể vờ vĩnh như không sao hết.
Anh trừng mắt nhìn Thịt Bò vẫn còn đang dụi mình vào người cô.
Thấy Thịt Bò cắp đuôi quay lại bên cạnh mình, ánh mắt anh tràn trề vẻ thỏa mãn.
Rồi sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên, hững hờ nói: “Sao tôi lại nhớ rằng, em là bà chủ của Ngọc Hoàng Cung nhỉ?”
“…”
Diệp Du Nhiên trợn tròn mắt.
Không đợi cô mở miệng nói tiếng nào, Mộ Tấn Dương đã tiếp tục lên tiếng: “Nếu em muốn gặp Thịt Bò thì cứ nói với tôi một tiếng là được, việc gì phải làm vậy…”
Làm vậy là làm gì?
Ý của anh là, cô lén lén lút lút dụ dỗ Thịt Bò, rồi trốn vào nhà vệ sinh, sợ bị anh phát hiện ra à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.