Chương trước
Chương sau
Chương 617:
Không đợi Diệp Du Nhiên có phản ứng thì đã thấy gương mặt đẹp trai của Mộ Tấn Dương bỗng trở nên mơ hồ, bao chùm trong bóng tối…
“A—-”
Diệp Du Nhiên hét lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mơ.
Trái tim cô đập rất hỗn loạn, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Diệp Du Nhiên ấn chặt vào lòng ngực, mất một lúc lâu thì mới tỉnh táo lại.
“Du Nhiên?”
Cửa phòng bị đẩy ra, Phong Hải bước từ bên ngoài vào.
“Tạch” một tiếng, đèn trong phòng được anh ta mở lên, vốn căn phòng đang u tối lại trở nên sáng trưng.
“Anh Phong.” Diệp Du Nhiên mặc dù không có phủ nhận anh ta, nhưng muốn khiến cô bỗng nhiên đổi thành gọi cậu thì vẫn có chút lúng túng.
“Cậu ở bên sát vách, nghe thấy tiếng cháu kêu nên qua đây xem thử? Gặp ác mộng sao?” Phong Hải đi tới, trong tay còn cầm ly nước.
Diệp Du Nhiên lúc này mới phát hiện, căn phòng cô ở bây giờ không phải phòng bệnh ở bệnh viện trước đó nữa.
Quan sát ánh mắt của Diệp Du Nhiên, Phong Hải lên tiếng giải thích: “Đây là nơi cậu đã mua, cậu nghĩ, không có ai thích nằm trong viện cả cho nên đã đưa cháu đến đây, cháu có để ý không?”
Diệp Du Nhiên nhận lấy ly nước mà anh ta đưa, sau khi uống một ngụm thì mới chậm rãi lên tiếng: “Sao có thể để ý chứ, vốn dĩ đã làm phiền anh rồi…”
Từ trước đến đây cô chưa từng nghĩ, ở thời điểm cô buồn bã nhất, lại chỉ có một người có duyên gặp mấy lần giúp đỡ cô.
Mặc dù Phong Hải tự xưng là cậu của cô nhưng hai người không có tình cảm cơ bản, như thế cũng chỉ có thể nói là người lạ mà thôi.
“Đây là chuyện cậu nên làm, sau này không nên nói mấy lời như này nữa.” Thần sắc của Phong Hải rất nghiêm túc nhìn cô.
Diệp Du Nhiên dựa đầu vào đầu giường, rồi lại trầm mặc.
Nghe thấy lời nói ban sáng của Mộ Tấn Dương ban sáng, nó giống như ma âm vang lên không ngừng bên tai của cô.
Sau khi tận tai nghe thấy Mộ Tấn Dương nói như vậy, cô đã không có dũng khí đi chất vấn anh nữa rồi.
Người giống như Mộ Tấn Dương, lấy Cố Hàm Yên mới là lựa chọn chính xác, bây giờ đã như thế này thì hãy để mọi chuyện trở lại đúng hướng của nó.
Cô là người phụ nữ tai tiếng, gia thế, tướng mạo, học lực…
Tất cả mọi thứ đều không xứng với Mộ Tấn Dương.
Mà Mộ Tấn Dương trước giờ chưa từng thật sự tin tưởng cô, từ khi bắt đầu, giữa hai người đã không cùng bình đẳng rồi.
Trên người anh che giấu quá nhiều thứ, anh giống như người ẩn trốn trong bóng tối vậy, cô tưởng cô đã đủ hiểu anh.
Thế nhưng trên thực tế, cô có thể nhìn thấy, mãi mãi là mặt anh nguyện ý lộ ra cho cô thấy.
Anh vĩnh viên là người kiểm soát tất cả.
Thế nhưng…
Lồng ngực cô nhói đau, đau đớn mức khiến cô dùng ấn mạnh lên lồng ngực, sắc mặt lại tái đi vài phần.
Nơi này, thật sự rất khó chịu…
“Du Nhiên?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.