Chương trước
Chương sau
Chương 613:
“Tôi không sao, cậu về đi.” Mộ Tấn Dương tắt vòi nước đó, quay sang nhìn Bùi Chính Thành: “Tôi nhớ hôm nay là giao thừa?”
Bùi Danh Chính nghe thấy anh nói như vậy, thì bắt đầu cằn nhằn: “Đón giao thừa cái lỗi gì! Ông ngoại cậu bây giờ còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, Diệp Du Nhiên thì không rõ tung tích, cậu bây giờ còn nói không sao?”
Mộ Tấn Dương không nói chuyện với anh ta nữa, lướt qua anh ta, trực tiếp quay lại phòng hội chẩn.
Các chuyên gia thấy Mộ Tấn Dương trở lại thì nói với anh đã thảo luận xong phương án phẫu thuật.
Lông mày của Mộ Tấn Dương giãn ra vài phần, trong giọng nói mang chút mệt mỏi: “Nhờ cả vào mọi người.”
Các chuyên gia bị ngữ khí cầu khẩn của Mộ Tấn Dương dọa sợ, dù sao khí tức tỏa ra trên người của Mộ Tấn Dương không thích hợp như thế.

Mộ Úc Xuyên được đưa vào phòng phẫu thuật.
Mộ Tấn Dương trông ở bên ngoài, sau đó rút một điếu thuốc ra châm.
Mộ Chính ở bên cạnh thì nhíu mày: “Cậu chủ, bớt hút thuốc lại ạ.”
Mộ Tấn Dương coi như không nghe thấy, vẫn cứ hút, Bùi Chính Thành từ đằng sau đi đến.
Anh ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của Mộ Tấn Dương, hơn 10 năm nay, đây là lần đầu tiên.
“Tôi tưởng rằng mình có thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện, nhưng sự thật chứng minh là tôi quá tự phụ.” Giọng nói của Mộ Tấn Dương có hơi khàn: “Nếu như tôi ở cô ấy lại một mình thì sẽ không có người lợi dụng cơ hội, nếu như tôi nhẫn nại với ông ngoại hơn một chút, cũng sẽ không để tình trạng sức khỏe của như này thì tôi mới phát hiện…”
Mộ Tấn Dương không ngừng nói về chuyện của Diệp Du Nhiên và Mộ Úc Xuyên, trong ngữ khí tuy không có cảm xúc gì nhưng Bùi Chính Thành vẫn cảm nhận được sự tự trách của anh.
“Cậu là người không phải là thần, cậu đừng…”
Bùi Chính Thành muốn khuyên anh nhưng lại bị tiếng điện thoại cắt ngang: “Mọi người đều nói tôi là thần thoại trong giới tài chính, thật ra tôi chỉ là người vô dụng, ông ngoại nằm trong đó, tôi lại không thể làm được gì, đến bây giờ đã một ngày rồi trôi qua, tôi cũng không tìm được cô ấy…”
Mộ Tấn Dương nói rất nhiều, giọng của anh trầm thấp vang vọng trên hành lang yên tĩnh trong đêm.
Bùi Chính Thành từng thấy bộ dạng tàn ác rất giống như huyết nhân của anh, từng thấy dáng vẻ tự tin khi anh đàm phán của người ta…
Hơn 10 năm nay, anh ta nhìn Mộ Tấn Dương từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, giống như Diệp Du Nhiên vậy, Mộ Tấn Dương theo anh ta thấy chính là một thần thoại.
Thế nhưng lúc này, khi nhìn thấy Mộ Tấn Dương mang bộ dạng chán trường tự trách thì Bùi Chính Thành lại không biết nên nói cái gì để an ủi anh.
Anh ta chỉ có thể trầm mặc đứng bên cạnh Mộ Tấn Dương, cùng anh hút thuốc.
Một đêm nay trở nên dài vô tận.

Diệp Du Nhiên cả một đêm ngủ cũng không an giấc.
Trong mơ có một giọng nói dịu dàng gọi mẹ của cô, khi cô cố quay lại để nhìn thì chỉ thấy máu tươi trải đầy trước mắt.
Sau đó, cô hét lên một tiếng rồi tỉnh lại.
Vì thế, cả đêm khó ngủ.
“Cô Diệp, cô làm sao vậy?”
Người trông đêm cũng bị tiếng hét của cô mà giật mình tỉnh lại, vội vàng mở đèn nhìn tình thần của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.