Chương trước
Chương sau
Chương 497:
Nếu như Mộ Tấn Dương thật sự chỉ dùng một cuộc điện thoại đơn giản liền có thể xử lý êm thấm chuyện mà ông ta trăm phương ngàn kế không giải quyết được, vậy người này cũng quá đáng sợ rồi.
Mộ Tấn Dương nhìn cũng không thèm nhìn ông ta, chỉ đưa tay giơ đồng hồ lên nhìn thoáng qua, mi tâm cau lại, lầm bầm lầu bầu nói: “Đã qua thời gian tốt nhất ăn điểm tâm.”
Anh hoàn toàn không thèm để mắt đến Diệp Thành, sờ lên đầu Diệp Du Nhiên: “Đi, về nhà làm bữa sáng cho em ăn.”
Nói xong liền kéo Diệp Du Nhiên vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác đi ra ngoài.
Mấy người vệ sĩ vây quanh bọn họ tự giác tránh ra một lối để bọn họ rời đi.
“Ba…”
Diệp Nguyên Minh vẫn luôn đứng ở bên cạnh tận mắt thấy tất cả mọi chuyện liền vội vàng tiến lên đến đỡ Diệp Thành trên mặt vẫn còn đang kinh ngạc.
Thấy Diệp Thành không để ý đến mình ông ta liền vội vàng lên tiếng hỏi: “Ba, ba không sao chứ?”
Diệp Thành khoát tay áo đẩy ông ta ra đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Vừa rồi tên cấp dưới ở đầu bên kia điện thoại nói, vị trước đó đã đả thông quan hệ kia đột nhiên liền gọi điện thoại tới nói chuyện mở rộng vụ án này không thể làm.
Tên cấp dưới kia nói rất khó hiểu, là có người có chức vị cao hơn so với vị đã đả thông quan hệ kia nhúng tay vào.
Nếu như quả thật là một cuộc điện thoại kia của Mộ Tấn Dương liền giải quyết được chuyện kia, như vậy…

Hai người trở lại trong xe, Diệp Du Nhiên ngồi khoanh tay quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó lại quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương vừa khởi động xe vừa mở miệng nói: “Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.”
“Tôi… Ngắm phong cảnh đương nhiên là quang minh chính đại nhìn rồi.” Diệp Du Nhiên quay đầu lại nhìn anh, chững chạc đàng hoàng nói.
Mộ Tấn Dương nhếch khóe môi, đưa một ngón tay chỉ vào khuôn mặt của mình: “Cho em một cơ hội để biểu đạt sự sùng bái của mình đấy.”
Hả?
Diệp Du Nhiên giật mình, giờ phút này Mộ Tấn Dương thật sự giống với Mộ Tấn Dương lúc uống rượu say mà.
Đặc biệt… là tính cách.
“Ai muốn hôn anh chứ, thực sự là…”
Diệp Du Nhiên vừa nói chuyện mặt lộ vẻ ghét bỏ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại xoay người lại thật nhanh nghiêng đầu tiến gần đến mặt Mộ Tấn Dương đang chuẩn bị hôn lên đó thì Mộ Tấn Dương lại đột nhiên quay đầu đi, nụ hôn kia vốn nên nên rơi vào trên mặt liền như thế rơi vào trên môi Mộ Tấn Dương.
Ha ha.
Diệp Du Nhiên nháy nháy mắt, rụt người lại rất nhanh.
Mộ Tấn Dương ý tứ sâu xa nhìn cô một cái không nói gì.
Diệp Du Nhiên cảm thấy cái nhìn này của anh so với nói gì đó còn đáng sợ hơn.
Cô lúng túng một hồi mới lên tiếng hỏi anh: “Sao Huỳnh Tiến Dương lại chọc tới anh vậy, còn đem người ta đánh bị thương nặng như vậy…”
Sau khi hỏi xong Diệp Du Nhiên lại càng nghi ngờ, không có khả năng là bởi vì cô đấy chứ…
“Sao em biết là anh ta chọc tới tôi? Nhỡ đâu là tôi muốn đánh anh ta thì sao?” Loại chuyện như thế này cũng không phải là anh chưa từng làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.