Chương trước
Chương sau
Anh mở cửa xuống xe, che một cái ô cán dài màu đen tinh xảo, vóc người cao ráo, hình như là người miền Bắc.
Anh đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên, ánh mắt thản nhiên lại cực kỳ lịch sự, đánh giá Diệp Du Nhiên, rồi gọi với vẻ không chắc chắn: “Cô Diệp?”
Diệp Du Nhiên hơi kinh ngạc, giọng nói cũng mang theo vài phần nghi ngờ: “Xin chào…”
Anh nghiêng ô qua che mưa cho Diệp Du Nhiên, lúc này mới nói: “Lần trước tôi đã đưa cô Diệp đi bệnh viện, sau đó cô gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tôi vẫn luôn đi công tác không mang theo chiếc điện thoại kia, sau khi trở về mới thấy được tin nhắn.”
Anh nói rất khéo léo, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vẻ áy náy.
Nhưng chỉ trong chốc lát Diệp Du Nhiên đã nhớ ra.
Lần trước vào ngày sinh nhật của Mộ Tấn Dương, lúc cô trở về thì xảy ra tai nạn xe trên đường …
Dù sao cũng do cô đụng xe người ta. Sau chuyện đó cô không chỉ không bồi thường mà người ta còn phải đưa cô đến bệnh viện nữa.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ một chút, hơi áy náy nói: “Anh chính là người chủ tốt bụng của chiếc xe kia?”
“Ai gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ đưa người bị thương đến bệnh viện.” Anh mỉm cười, nụ cười khiến người khác như tắm trong gió xuân.
Diệp Du Nhiên bỗng thấy có hảo cảm với anh: “Tôi vẫn muốn cảm ơn anh, không ngờ hôm nay gặp được anh. Chào anh, tôi tên là Diệp Du Nhiên.”
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, giơ tay ra với Diệp Du Nhiên: “Xin chào, tôi là Phong Hải.”
Diệp Du Nhiên bắt tay anh.
“Cô Diệp muốn đi đâu, tôi đưa cô một đoạn.” Anh ngẩng đầu dáng vẻ giống như không thích trời mưa lắm, chân mày hơi nhíu lại, nhưng đã giãn ra rất nhanh.
“Nếu anh Phong cảm thấy tiện, tôi vẫn muốn mời anh một bữa cơm.” Quả thật cô nên mời Phong Hải một bữa, bây giờ người tốt như anh đúng là khó gặp.
Phong Hải lại cười: “Chọn ngày không bằng đúng dịp.”
Nói xong, anh hơi nghiêng người sang, ra hiệu cho cô đi về phía trước.
Anh che dù đi cùng với Diệp Du Nhiên đến trước xe, lịch sự mở cửa cho cô, sau khi để cô vào trước rồi, anh mới đi vòng qua chỗ ghế lái.
Tuy rằng không biết Phong Hải làm nghề gì, nhưng từ cử chỉ, điệu bộ của anh có thể nhìn ra được anh có thân phận không đơn giản.
Diệp Du Nhiên mời khách anh ta đương nhiên không thể tùy tiện tìm một quán quá rẻ được.
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dẫn anh tới Ngọc Hoàng Cung.
***
Lúc cô đến Ngọc Hoàng Cung, mưa vẫn chưa tạnh, mà càng lúc càng lớn.
Mưa mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương.
Diệp Du Nhiên bước từ trên xe xuống, đột nhiên rùng mình một cái.
Cô rụt cổ lại, hít thở thật sâu, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Phong Hải cầm ô lên che cho cô, khẽ nhìn lướt qua cô: “Cô mặc ít quá.”
Vài từ ngắn ngủi nhưng hoàn toàn không có ý cợt nhả nào, mà có chút bất lực, giọng điệu, cách nói nghe ra có phần giống trưởng bối quan tâm đến vãn bối vậy.
Diệp Du Nhiên mặc bộ đồ cô mới mua hôm qua, kiểu dáng thiết kế thanh lịch, lại là màu trắng mà cô thích. Để phô hết vẻ thời trang của bộ váy, cô chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt sát người bên trong, lộ chân thon dài, thêm giày cao gót, trông cô vô cùng xinh đẹp rực rỡ.
Cô nắm cổ tay áo, mỉm cười: “Đúng vậy.”
Phong Hải không nói thêm gì nữa, đi vào trong cùng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.