Mỗi người lên phát biểu kế hoạch trong cuộc họp không chỉ bị đuổi về, mà còn bị mắng một trận.
Hơn nữa còn bị mắng một cách vô duyên vô cớ, một đám quản lý cấp cao đều chán nản, nhớ mong tổng giám đốc của trước kia.
Đến cả người thư kí lăn lộn trong ngành này hơn mười năm, vẫn luôn có năng lực nhẫn nại mạnh mẽ cũng bị mắng đến đỏ cả mắt.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Tấn Dương ngồi lật xem tài liệu mà mặt không cảm xúc.
Mỗi khi anh lật sang một trang, tim của thư kí lại thắt lại một lần.
Đột nhiên, tốc độ lật giấy của Mộ Tấn Dương tăng nhanh, trong lòng thư kí có dự cảm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó, Mộ Tấn Dương ném tài liệu đến phía cô, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo: “Nghe nói cô là thư kí có năng lực mạnh nhất công ty?”
Thư kí khẽ lau mồ hôi trên trán mình, vội lắc đầu: “Không không không, đều do bọn họ nói quá thôi.”
Mộ Tấn Dương cười lạnh: “Vẫn biết tự lượng sức mình là tốt, nửa tiếng sau, đem bản sửa mới đến cho tôi, nếu không thì cút.”
“Vâng.”
Tuy nửa tiếng đồng hồ là vô cùng khó khăn, nhưng thư kí không dám nói thêm tiếng nào nữa.
“Ra ngoài.”
Âm thanh đóng cửa vang lên, Mộ Tấn Dương nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen.
Nửa tiếng nữa là năm giờ rồi, là thời gian Diệp Du Nhiên tan làm.
Gương mặt anh khẽ thả lỏng, cánh tay còn lại theo thói quen với lấy chiếc áo khoác được treo sau ghế, lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó, anh dừng lại.
Anh duy trì một tư thế ngồi ở đó, vài giây trôi qua, liền thu tay về, làm như không có chuyện gì tiếp tục xử lí công việc.
Nhưng mà chưa đến ba phút, anh lại đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc áo treo phía sau ghế đi ra ngoài.
***
Lúc tan làm, Diệp Du Nhiên xách túi ra khỏi Diệp thị, bỗng co người lại vì gió lạnh.
Diệp Du Nhiên khẽ rụt cổ lại, sụt sịt mũi, bước tiếp về phía trước.
Vừa đi vừa lấy điện thoại ra, mới phát hiện không biết nó đã hết pin sập nguồn từ bao giờ.
Diệp Du Nhiên khẽ ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, mãi cho đến lúc không nhìn thấy chiếc Bently quen quộc, cô mới cất điện thoại vào túi.
Cô đứng ở bên đường gọi xe.
Đợi đến lúc xe taxi lái đi, một chiếc Bently mới từ từ bám theo.
“Cô gái, đi đâu vậy?”
Tài xế nói giọng miền Bắc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng nói nghe vô cùng dễ gần.
Diệp Du Nhiên chợt cảm thấy đau họng, cô nuốt nước bọt, sau đó quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, một lúc sau mới nói: “Đến tiệm thuốc gần đây nhất.”
Tối qua Mộ Tấn Dương không thực hiện bất cứ biện pháp an toàn nào, còn ‘muốn’ cô đến mấy lần liền, tình huống như vậy, cô không thể làm lơ.
“Cô gái, cô muốn đi mua thuốc à? Có bệnh vẫn nên đi bệnh viện, uống thuốc bừa bãi là không tốt đâu…” Chú tài xế quan tâm nhắc nhở.
Diệp Du Nhiên cười: “Bệnh vặt thôi, uống thuốc là được rồi ạ.”
Tài xế dừng lại ở một tiệm thuốc lớn, cũng không quên quay đầu lại nói với Diệp Du Nhiên: “Con gái nhà tôi hồi bé hay bị cảm, cũng thường xuyên mua thuốc ở đây, bác sĩ ở đây cũng rất tốt.”
“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên nói lời cảm ơn xong, đưa tiền cho bác tài xế rồi vội xuống xe.
Xe taxi rời đi rất nhanh, Diệp Du Nhiên cúi thấp đầu, nghẹn ngào, cô đột nhiên rất nhớ ba mình.
Nhưng mà đến bây giờ cô vẫn không biết ông bị nhốt ở đâu. Chương 383:
Diệp Du Nhiên bước vào tiệm thuốc, một bác sĩ nữ chủ động hỏi cô: “Cô mua thuốc gì vậy?”
Lời nói đã đến bên miệng, nhưng Diệp Du Nhiên không biết phải nói như thế nào, cô cứ cảm thấy như mình đang nói chuyện sinh hoạt vợ chồng cho người khác vậy.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm, hơn nữa lại còn là bác sĩ.
Thấy Diệp Du Nhiên chần chừ không mở miệng, bác sĩ chủ động hỏi: “Cô không khỏe ở đâu?”
Bác sĩ tỏ vẻ “biết ngay mà”, vừa đưa thuốc cho cô vừa nói: “Loại thuốc này rất hại sức khỏe, bảo bạn trai của cô chú ý một chút, phụ nữ phải biết yêu thương mình hơn.”
Diệp Du Nhiên nhớ lại, trước kia chuyện này vốn không cần cô phải lo lắng, Mộ Tấn Dương đều sẽ dùng biện pháp phòng tránh.
Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.
Diệp Du Nhiên không quan tâm đến bác sĩ, trả tiền xong, liền cất thuốc vào túi rồi rời đi.
Bác sĩ nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Du Nhiên, lắc đầu, phụ nữ có xinh đẹp đi chăng nữa, cũng cần tìm một người bạn trai yêu thương mình mới được.
Đang nghĩ như vậy, một người đàn ông mặc vest màu đen bước vào, gương mặt đẹp trai, lạnh lùng hỏi: “Vừa nãy cô ấy mua thuốc gì?”
“Cái gì?” Bác sĩ rất nhanh đã phản ứng lại, người đàn ông trước mặt này đang hỏi về người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy, bà tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, việc riêng của khách hàng, tôi không thể nói.”
Biểu cảm trên gương mặt Mộ Tấn Dương không thay đổi: “Bây giờ tôi có thể cho người phá nát tiệm thuốc này, sau đó đền tiền, chỉ là, sau này ngành thuốc ở thành phố Vân Châu này không ai dám thuê bà nữa.”
Trên người Mộ Tấn Dương có một loại sát khí tích tụ qua nhiều cuộc chiến thương trường, lời nói của anh ngông cuồng nhưng lại có vẻ cô cùng đương nhiên.
Bác sĩ đang ở phòng nhiệt độ bình thường, nhưng khi nghe thấy lời Mộ Tấn Dương nói, bà ta cảm thấy sau lung đổ mồ hôi lạnh, bà bỗng tin tưởng một cách kì lạ, rằng anh nói được sẽ làm được.
Vì vậy, bác sĩ run rẩy thành thật nói: “Cô ấy mua thuốc tránh thai.”
Bác sỹ còn chưa nói dứt câu, người đàn ông vừa nãy còn đang uy hiếp bà, đã lao vụt ra ngoài như một cơn gió.
Mộ Tấn Dương ra khỏi tiệm thuốc, chạy nhanh về xe, mất chưa đến ba phút.
Vì anh lái xe, nên rất nhanh đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên đang chầm chậm bước trên đường.
Cô tay xách túi, đầu cúi thấp, mái tóc dài che đi đôi mắt, cả người nhìn ủ rũ không có tinh thần.
Cũng không biết là cô có chú ý đường hay không.
Mộ Tấn Dương giảm tốc đi phía sau cô, mãi cho đến khi cô tiến vào một nhà hàng, anh mới dừng xe ở bên đường.
Anh chuẩn bị xuống xe, điện thoại liền reo lên.
Ánh mắt của anh vẫn nhìn về phía nhà hàng, nghe máy một cách thờ ơ.
***
Bây giờ là gần đến thời gian ăn tối, người trong nhà hàng cũng không có nhiều.
Diệp Du Nhiên tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, lật thực đơn trong tay, gọi xong đồ ăn rồi quay ra nhìn phía bên ngoài cửa.
Lúc nhìn thấy con xe Bently đang dừng ở bên đường, ánh mắt Diệp Du Nhiên khẽ co lại, sắc mặt cũng khẽ thay đổi.
Lúc nãy cô cứ cảm thấy như có ai đó đang đi theo mình, nhưng cô quay đầu lại thì không nhìn thấy ai.
Chiếc xe kia là của Mộ Tấn Dương, anh theo cô đến đây sao?
Nhưng rất nhanh, cô ném những suy nghĩ tự mình đa tình đó ra khỏi đầu, bởi vì, cô nhìn thấy Cố Hàm Yên đến. Chương 384:
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng món lên: “Đồ ăn của cô đây ạ.”
Diệp Du Nhiên thu lại bàn tay đang đặt trên bàn, để cho nhân viên phục vụ tiện đặt đồ ăn xuống, ánh mắt cô dường như không nghe theo lí trí của cô, vẫn luôn nhìn về phía con xe Bently màu đen kia.
Cố Hàm Yên gõ cửa kính xe, lập tức, cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của Mộ Tấn Dương xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lúc này trời đã tối, ánh đèn cũng rất mờ, vì vậy Diệp Du Nhiên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Mộ Tấn Dương.
Cô thấy Cố Hàm Yên vừa nói vừa cười, cùng anh bước vào nhà hàng, Diệp Du Nhiên lúc này mới thu lại tầm mắt.
Nhìn những món ăn ngon lành trước mặt, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không muốn ăn.
Cô tùy tiện ăn vài miếng, thanh toán xong đến nhà vệ sinh rồi chuẩn bị rời đi.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Diệp Du Nhiên gặp Cố Hàm Yên.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, chắc là chỉ tình huống như vậy.
“Trùng hợp vậy.” Cố Hàm Yên tháo kính râm trên mặt xuống, nhìn Diệp Du Nhiên.
Khí sắc tốt đẹp của cô ta so với gương mặt tái nhợt của Diệp Du Nhiên, hình thành lên sự đối lập rõ rệt.
Diệp Du Nhiên không nói gì, nghiêng người chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ lại bị Cố Hàm Yên giữ cánh tay lại: “Vội vã rời đi như vậy làm gì, tôi và Tấn Dương đang ăn cơm ở đây, cô không qua đó ngồi chút sao?”
Giọng điệu khiêu khích không thể diễn tả bằng lời. Tải app truyện hola nhé!
Diệp Du Nhiên từ từ siết chặt bàn tay lại, mím môi, lúc quay đầu lại nhìn Cố Hàm Yên, ánh mắt có vẻ khinh thường: “Khó trách trên mạng có người nói cô EQ thấp, tôi không cần phải tranh thủ thời gian từng chút một để quấn lấy anh ấy, chỉ cần về nhà đợi là được rồi.”
Trước đây Diệp Du Nhiên có đọc qua một vài bài báo về Cố Hàm Yên trên mạng, cho dù không có tin đồn, không có những bài báo bôi đen, thì cũng không thể ngăn những anh hùng bàn phím bình luận về cô ta.
Nhưng trên thực tế, EQ của Cố Hàm Yên không hề thấp.
“Chắc hẳn EQ của cô rất cao, có điều…” Sắc mặt Cố Hàm Yên khẽ thay đổi: “Cũng chưa chắc có thể giữ được trái tim của đàn ông.”
Nói xong, Cố Hàm Yên cười khẩy một tiếng rồi quay người rời đi.
Cô ta cũng là nhất thời muốn gọi điện thoại cho Mộ Tấn Dương hẹn anh ăn cơm, không ngờ anh lại thật sự đồng ý.
Hơn nữa, Diệp Du Nhiên cũng đang ở nhà hàng này.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, giữa Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên đã xảy ra vấn đề.
Nếu không thì trước giờ Mộ Tấn Dương luôn đối xử lạnh nhạt với cô ta, sao giờ có thể đồng ý lời mời ăn tối của cô ta nhanh như vậy được?
Nhưng sự thật chứng minh, sự kiên trì của cô ta là đúng, tuy hiệu quả chưa được rõ ràng nhưng ít ra là cũng có hiệu quả.
Thấy Cố Hàm Yên ngẩng cao đầu rời đi giống như nữ vương chiến thắng, Diệp Du Nhiên hít sâu một hơi, quay lại bồn rửa tay, rửa một cách chậm rãi, tỉ mỉ.
Cánh tay này đã bị Cố Hàm Yên chạm vào, bẩn rồi.
***
Trong phòng bao, Mộ Tấn Dương vẻ mặt lạnh lùng uống nước, không hề nhìn sang Cố Hàm Yên.
Cho dù bị ngó lơ, Cố Hàm Yên vẫn tự nhiên như trước: “Tấn Dương, sắp năm mới rồi, bao giờ anh đi thăm ông ngoại?”
Nghe thấy cô nhắc đến ông ngoại, sắc mặt Mộ Tấn Dương cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Còn lâu mới đến Tết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]