Chương trước
Chương sau
Chương 377:
Hơn nữa, tình trạng bây giờ của Mộ Tấn Dương không được ổn lắm.
Anh khiến cô cảm thấy sự nguy hiểm.
Nguy hiểm thật sự.
“Không đến lượt em quyết định.” Mộ Tấn Dương mặc cô giãy giụa, bế cô trở về phòng ngủ.
Sau đó, liền ném cô xuống giường, động tác không nhẹ nhàng chút nào.
Diệp Du Nhiên bị ném thấy hơi đau người, không để cô ngồi dậy, Mộ Tấn Dương đã đè xuống, cởi thắt lung áo tắm của cô ra, trói hai tay đang giãy loạn xạ của cô lại.
Tay không nhúc nhích được nữa, Diệp Du Nhiên chỉ có thể dùng chân đá anh.
“Mộ Tấn Dương, anh thả em ra!”
“Anh nói rồi, không đến lượt em quyết định.”
***
Sáng sớm.
Diệp Du Nhiên tỉnh dậy rất sớm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Đang đầu óc mơ màng, bỗng Diệp Du Nhiên bừng tỉnh táo, khuôn mặt đang đỏ ửng bởi vừa ngủ dậy phút chốc trở nên tái nhợt.
Đêm qua Mộ Tấn Dương làm rất lâu, động tác cũng rất thô lỗ, không hề thương tiếc cô.
Ban đầu cô còn phản kháng, nhưng về sau, cô dần dần thuận theo anh.
Bởi vì ngoan ngoãn một chút, sẽ không phải chịu đau nữa.
Mãi cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, có người bước ra ngoài, Diệp Du Nhiên vẫn nằm trên giường không động đậy.
Cô không dám động, bởi vừa động là đã rất đau.
Cô biết người bước ra từ trong phòng tắm là ai, vì vậy cô tiếp tục vùi đầu vào trong chăn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Cho dù có nhắm mắt lại, cô nhận ra mình không thể ngủ tiếp nữa, đôi tai bất giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Nhưng cô nghe một lúc lâu, cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Lẽ nào Mộ Tấn Dương đã ra ngoài rồi?
Nghĩ vậy, Diệp Du Nhiên kéo chăn ra.
Cô nằm ngửa, nghiêng đầu ngủ, nên khi vừa kéo chăn ra, liền nhìn thấy Mộ Tấn Dương khoác áo choàng tắm, đứng ở trước giường, bất động như hồn ma.
“A!”
Diệp Du Nhiên hoàn toàn không có sự chuẩn bị, cô giật mình hét toáng một tiếng, đến lúc cô nhìn rõ đó là Mộ Tấn Dương, mới bình tĩnh lại, trở nên mạnh mẽ hơn.
Mộ Tấn Dương nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt âm u. Diệp Du Nhiên giữ chặt chăn, không dám động đậy, cũng không dám kéo chăn trở lại.
Kết quả, Mộ Tấn Dương chỉ nhìn cô vài giây, rồi quay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Du Nhiên lại bị dọa một trận, rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô thật sự rất sợ hãi, Mộ Tấn Dương sẽ làm những chuyện như tối qua với cô.
Cô đột nhiên có chút ám ảnh với chuyện đó.
Căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, cô xác định là lần này Mộ Tấn Dương thật sự ra ngoài rồi mới chống tay ngồi dậy rời giường.
Bước vào phòng tắm, mở vòi nước, cô nhắm mắt ngâm mình một lúc lâu, đợi đến khi cô đỡ hơn rồi, mới bước ra khỏi phòng tắm.
Chương 378:

Phát hiện có một túi giấy đặt trên giường, Diệp Du Nhiên cầm lên xem, thấy trong đó là một bộ quần áo, có cả nội y.

Không nghi ngờ gì, là Mộ Tấn Dương cho người đem đến.

Điều này khiến Diệp Du Nhiên không khỏi nhớ đến lần đầu tiên cô phát sinh quan hệ với anh, anh cũng cho người chuẩn bị cho cô một bộ quần áo và nội y rất chu đáo.

Diệp Du Nhiên mặc quần áo mà chẳng có cảm xúc gì, sau đó cô mở cửa ra ngoài.

***

Kết quả là cô vừa đi ra, thì nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang từ phía trước bước đến.

Cô dừng bước.

Anh mặc bộ vest cao cấp đặt may riêng, vẫn rất đẹp trai, cao quý, bất phàm như trước đây.

Nhưng mà, anh không giống với trước đây nữa.

Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn cô, lời anh nói ra lại khiến cô cảm thấy đau lòng: “Tôi còn tưởng rằng em chuẩn bị chết trong phòng tắm đấy.”

Diệp Du Nhiên mặt mũi trắng bệch, nắm chặt tay, không nói gì.

Mộ Tấn Dương xoay người đi về phía phòng ăn: “Tốt nhất là em đi qua đây ăn sáng, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”

Trải qua sự việc tối qua, Diệp Du Nhiên rất sợ Mộ Tấn Dương.

Cô không dám ngồi chung bàn ăn với Mộ Tấn Dương.

Nhưng đó đã trở thành thói quen hàng ngày.

Và cả chút may mắn mơ hồ trong lòng, cô liền bước qua.

Lúc cô tiến vào, Mộ Tấn Dương đã đang dùng bữa rồi.

Tuy Diệp Du Nhiên không muốn ăn lắm, nhưng cô vẫn ăn một ít.

Mộ Tấn Dương ăn xong, làm như vô tình lướt qua đĩa thức ăn của cô, thấy còn lại rất nhiều, anh không khỏi nhíu mày lại.

Sau đó, anh nói: “Xem ra hôm qua tôi vẫn chưa ra sức đủ.”

Nếu như là bình thường, đây chẳng qua chỉ là một câu nói trêu đùa cô mà thôi.

Nhưng mà, sau tối qua, nghe Mộ Tấn Dương nói cùng câu đó, cô chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, tay chân dần trở nên lạnh lẽo.

Sự lạnh lẽo không ngừng bao trùm lấy cô.

Cô cảm thấy dù có nói gì thì cũng đều vô dụng, liền dứt khoát im lặng.

Không nghĩ đến, sự im lặng của cô dường như lại động đến dây thần kinh nào của Mộ Tấn Dương, anh hất mạnh đĩa đồ ăn xuống đất: “Không muốn ăn thì biến, đừng có ở đây bày sắc mặt đó cho tôi xem, bây giờ biến luôn đi!”

Khi anh nói đến chữ cuối cùng, Diệp Du Nhiên đứng phắt dậy đi ra ngoài.

Cô sợ mình ở đó thêm một giây nào nữa, sẽ không kìm chế nổi mà khóc mất.

Nước mắt chỉ nên để cho những người yêu thương bạn nhìn thấy thôi.

Cô không thể hiểu nổi, cô chỉ là suy nghĩ xa hơn một chút, nên tạm thời mới không muốn sinh con.

Nhưng Mộ Tấn Dương lại đối xử với cô như vậy, khiến cô cảm thấy mình như một tội nhân tội ác đầy trời, làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ vậy.

Nhưng cô không cho rằng mình đã sai.

Mẹ cô qua đời vì sinh cô khó, đối với chuyện sinh con, cô vẫn luôn có cảm giác sợ hãi.

Tuy sợ hãi, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ không sinh con.

Cô rất thích trẻ nhỏ, hơn nữa cô hi vọng con mình có thể lớn lên mạnh khỏe trong một gia đình hạnh phúc.
Chương 379:
Nhưng mà, mọi thứ cô muốn nói, Mộ Tấn Dương không hề muốn nghe, hơn nữa còn cho rằng cô là người có lỗi.
“Cạch” một tiếng.
Mộ Tấn Dương ngồi ở phòng ăn cũng nghe thấy tiếng Diệp Du Nhiên đóng cửa ra ngoài, anh ngồi đó, sắc mặt tái mét.
Không biết đã qua bao lâu, anh tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Thức ăn chưa ăn hết và bát đĩa vỡ nằm ngổn ngang trên đất, vô cùng lộn xộn.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương tối sầm, hai tay đặt ở cạnh bàn siết lại thành nắm đấm.
Một lúc sau, anh khẽ thu tay lại, cầm điện thoại quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Tiết lộ một ít chuyện Diệp Yến Nhi cai nghiện ở nước ngoài cho nhà họ Huỳnh.”
***
Ra khỏi Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên gọi một chiếc taxi.
Nhưng sau khi lên xe, cô lại không biết phải đi đâu.
Tài xế quay đầu lại hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?”
Diệp Du Nhiên hơi ngơ ra, nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Đến Diệp thị.”
May mà, cô vẫn còn có thể đi làm.
Taxi dừng lại trước Diệp thị, Diệp Du Nhiên bước xuống xe, liền nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương.
Anh ta đang dựa người vào xe, mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt có hơi hốc hác, nhưng lại hiện ra dáng vẻ cao quý của một người nhà giàu.
Lúc Diệp Du Nhiên nhìn thấy anh, không nhìn thẳng anh, mà lướt qua nhìn chiếc Rolls-Royce màu đen phía sau anh,cô khẽ sững sờ một lúc.
Cô quay người bước vào Diệp thị.
Huỳnh Tiến Dương đã đứng đợi cô ở đây từ sớm, bây giờ cuối cùng cũng đợi được rồi, đương nhiên không dễ dàng để cô rời đi.
Anh đuổi theo cô, vừa nhanh lại chuẩn nắm lấy tay của cô.
Diệp Du Nhiên mất kiên nhẫn quay đầu nhìn anh: “Huỳnh Tiến Dương, buông tay!”
Bởi vì tối hôm qua Mộ Tấn Dương nhu cầu vô độ, sắc mặt Diệp Du Nhiên rất kém, Huỳnh Tiến Dương nghe xong cũng không buông tay cô ra, mà hỏi cô: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không, anh đưa em đi ăn.”
Bây giờ Diệp Du Nhiên không còn chút sức lực để đối phó với bất kì người nào nữa, đối với sự dây dưa của Huỳnh Tiến Dương, cô càng cảm thấy phiền phức.
Cô hất mạnh tay Huỳnh Tiến Dương ra.
“Mong anh tự trọng, tôi là người đã kết hôn rồi, không muốn lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác ở nơi công cộng, anh không cần sĩ diện nhưng tôi cần.”
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nói xong, chuẩn bị quay người rời đi.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hạnh phúc là, bây giờ đã qua thời gian làm việc, nếu không lại bị người khác nhìn thấy cô và Huỳnh Tiến Dương dây dưa ở đây, vậy thì càng khó xử hơn rồi.
Tuy cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cô không muốn có thêm những phiền phức không cần thiết.
“Diệp Du Nhiên!”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Diệp Du Nhiên dừng bước, kết quả là vừa quay đầu đã nhận được một cái tát của Diệp Yến Nhi.
“Tôi biết ngay là Tiến Dương sẽ không vô duyên vô cớ hủy hôn ước với tôi mà, cô đã kết hôn rồi còn dây dưa với Tiến Dương làm gì!”
Chương 380:
Tuy Diệp Yến Nhi vẫn mặc một thân đồ hiệu, nhưng những người quen biết với cô ta đều có thể nhìn ra, cô ta trang điểm không hề kĩ.
“Đối với cô mà nói thì anh ta là bảo bối, nhưng đối với tôi mà nói, anh ta không bằng một ngọn cỏ, không quản nổi người đàn ông của mình, còn trách tôi quấn lấy anh ta, người…” đàn ông của tôi còn tốt hơn anh ta vô số lần.
Những lời này bình thường cô có thể nói ra, nhưng sau chuyện tối qua, cô không dám nói ra nữa.
Diệp Yến Nhi vốn không muốn nghe những lời phía sau của cô là gì, chỉ cười lạnh quay lại nhìn Huỳnh Tiến Dương: “Nghe thấy chưa, anh sống chết quấn lấy nó, nhưng trong mắt nó, anh còn không bằng một ngọn cỏ.”
“Cô im miệng!”
Lúc nghe thấy Diệp Du Nhiên nói câu đó, sắc mặt Huỳnh Tiến Dương đã rất khó coi rồi, bây giờ lại bị Diệp Yến Nhi nói ra một lần nữa, anh ta không bình tĩnh được nữa, quát vào mặt Diệp Yến Nhi.
Anh ta vẫn cứ tin trong lòng Diệp Du Nhiên có mình.
Mấy ngày nay Diệp Yến Nhi mệt mỏi vì chuyện Huỳnh Tiến Dương hủy hôn, không ai biết cô ta thích Huỳnh Tiến Dương đến thế nào nên chuyện này là cú đả kích lớn với cô ta.
Cô ta cũng duy trì được vẻ giả tạo bình thường nữa.
“Cho dù em có im miệng, nhưng cũng không thể che đậy được sự thật Diệp Du Nhiên xem thường anh, anh không biết dã tâm của nó lớn như thế nào đâu, có biết tại sao đến cậu chủ của nhà họ Huỳnh mà nó cũng xem thường không? Đến cả tổng giám đốc của tập đoàn LK nó cũng đã quyến rũ được rồi! Anh có cố gắng thêm mười đời nữa, cũng không thể vượt qua anh ta!”
Diệp Yến Nhi nói những lời vô cùng sắc bén, rất khó để người ta liên tưởng đến cô ta và cô cả nhà họ Diệp trước kia lại với nhau.
Tuy Huỳnh Tiến Dương muốn hủy hôn với cô ta, nhưng ngay từ đầu anh đã muốn giải quyết trong hòa bình rồi.
Chỉ là vài ngày trước, khi đi ăn với bạn, anh uống nhiều rượu nên không còn tỉnh táo, đã nói hết suy nghĩ trong lòng ra, rồi bị người khác truyền ra ngoài.
Kết quả càng lúc càng bị đồn rộng, một trang báo lá cải đã lấy tin này đẻ viết bài.
Tuy đây không phải ý định ban đầu của Huỳnh Tiến Dương, nhưng anh không tìm đến mấy bên truyền thông kia, để bọn họ xóa tin đó.
Sau đó, những bên truyền thông khác cũng đã nhạy bén nắm bắt được phương hướng, tin tức Huỳnh Tiến Dương hủy hôn với Diệp Yến Nhi cũng càng ngày càng nhiều người biết.
Vốn dĩ ít nhiều anh cũng cảm thấy áy náy với Diệp Yến Nhi, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ chua ngoa này của cô ta, chút áy náy đó đã biến mất không dấu vết.
Diệp Du Nhiên cười lạnh: “Tôi có thể quyến rũ được tổng giám đốc tập đoàn LK, cô làm được không?”
Cô không quan tâm Huỳnh Tiến Dương và Diệp Yến Nhi rốt cuộc muốn làm gì, muốn làm loạn như thế nào cũng không liên quan đến cô, nhưng bọn họ ầm ĩ chuyện của họ thì thôi đi, còn lôi cô vào.
Tâm trạng của cô cũng không tốt, lời nói ra cũng có vài phần sắc sảo.
Nhưng mà, lời này đối với Huỳnh Tiến Dương mà nói, không nghi ngờ gì là một đả kích nặng nề.
Diệp Du Nhiên có quan hệ với tổng giám đốc LK?
“Du Nhiên, em nói thật sao?” Huỳnh Tiến Dương không thèm để ý đến Diệp Yến Nhi nữa, bước đến nắm lấy vai của Diệp Du Nhiên, nhìn cô vẻ không dám tin.
Diệp Du Nhiên cảm thấy bản thân mình không thể hiểu rõ được đàn ông, Mộ Tấn Dương như vậy, Huỳnh Tiến Dương cũng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.