Chương trước
Chương sau
Chương 356:

Vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của anh đỗ ở đó.

Quen thuộc tới mức cô nhớ cả biển số xe.

Cô gấp rút chạy tới. Mộ Tấn Dương vừa vặn đẩy cửa xe ra, cô không chút do dự ngồi vào, ngay cả cửa xe cũng để anh đóng lại cho.

“Có kịp giờ không?”

Diệp Du Nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, vừa thở vừa hỏi Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương không ngờ là cô lại nghe lời như vậy nên nảy ra ý trêu chọc.

Mộ Tấn Dương mặt nghiêm túc nhìn cô: “Đến trễ một phút.”

“?” Diệp Du Nhiên lập tức sững người, giọng nói mang theo vẻ dè dặt: “Em cảm thấy em đã rất nhanh…”

“Cho nên, em phải bị phạt.” Mộ Tấn Dương nhìn hết phản ứng của cô, cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường cô không chỉ không nghe lời, mà còn hiếm khi nói chuyện với anh bằng giọng dè dặt như vậy.

Anh biết, lúc anh nghiêm túc, cô cũng sẽ sợ, nhưng mà trước mặt anh, cô luôn coi trời bằng vung.

Điều này rất khác thường.

Diệp Du Nhiên nghe vậy, đôi mày thanh tú khẽ chau lại: “Anh nói thật à?”

Mộ Tấn Dương không thích cái vẻ mặt “cẩn thận từng li từng tí” của cô khi nói chuyện với anh.

Anh chồm người qua, nắm lấy cằm cô, ép cô hơi hé miệng ra, sau đó anh hôn cô.

Hai tay Diệp Du Nhiên đặt trên vai anh, thuận thế tiếp nhận nụ hôn đó.

Cô không biết là Mộ Tấn Dương rất thích bộ dạng ngoan ngoãn này của mình, đáng yêu nghe lời giống mấy thú cưng nhỏ, muốn ôm trong lòng vuốt ve trêu chọc, sau đó nhìn bộ dạng cô xù lông lên.

Anh thật sự đã làm như vậy.

Diệp Du Nhiên nhớ ra bọn họ vẫn còn đang ở cổng công ty, mặt đỏ tới mang tai, cô khẽ đấm anh một cái: “Tránh ra.”

Bị cô chặn lại, Mộ Tấn Dương vẻ mặt ấm ức ngước lên nhìn cô, nhớ ra bọn họ đúng là vẫn đang ở bên ngoài, đành phải nhịn lại.

Trong lòng anh thầm tính toán, có lẽn, nên tuyển một tài xế…

Diệp Du Nhiên tức giận trợn mắt nhìn anh một cái.

Mộ Tấn Dương cảm nhận được ánh mắt của cô, không quay đầu lại mà vừa khởi động xe vừa nói: “Đừng nhìn anh như thế, đi một lúc là về tới nhà thôi. Không cần vội, ngoan.”

Diệp Du Nhiên không nhịn được nữa liền lớn tiếng quát anh: “Mộ Tấn Dương!”

“Ừ.” Mộ Tấn Dương mặt mày thư giãn, khóe mắt hiện lên ý cười.

Như vậy mới đúng, động chút là lớn tiếng quát nạt anh, động chút là ầm ĩ lên với anh, đây mới là Diệp Du Nhiên mà anh quen biết.

Diệp Du Nhiên: “…”

Lúc trước cô có đọc được một câu hỏi ở trên mạng.

Hỏi: Gặp phải một người mặt dày thì phải làm sao?

Câu trả lời nhiều nhất là: Phải mặt dày hơn kẻ đó.

Đọ da mặt dày với anh? Cô muốn thắng lại một ván chắc là không có khả năng rồi.

Diệp Du Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi thẳng người, hai mắt nhìn về phía trước: “Chúng ta qua xem Thịt Bò một lúc đi. Nó ở trong bệnh viện chắc đang nhớ chúng ta lắm.”

Nói xong, cô còn mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
Chương 357:

Trong lòng Mộ Tấn Dương thầm lẩm nhẩm hai chữ cô vừa nói, không nói thêm câu dư thừa nào, lái xe tới bệnh viện thú y.

Hai ngày không gặp, tinh thần của Thịt Bò đã khá hơn nhiều. Vừa nhìn thấy Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên, nó liền tỏ vẻ rất vui mừng.

Diệp Du Nhiên xoa đầu nó, nó liền dụi đầu vào lòng bàn tay cô cọ cọ làm nũng.

Mộ Tấn Dương nhíu mày đứng một bên nhìn.

“Thịt Bò, còn nhận ra mẹ à? Con ngoan ngoãn ở đây thêm vài ngày nữa là được về rồi.” Diệp Du Nhiên vuốt ve bộ lông xù trên đầu nó, hoàn toàn không có sức kháng cự trước đôi mắt to ngập nước của nó.

Diệp Du Nhiên nghiêng người sang, xoay đầu nó để cho nó nhìn thấy Mộ Tấn Dương: “Nhìn xem, còn nhớ ba không?”

“Gâu ~” Thịt Bò chỉ kêu lên với Mộ Tấn Dương một tiếng rồi nhanh chóng quay người tiếp tục cọ cọ vào lòng bàn tay Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên nhếch môi cười trộm, cúi đầu nói nhỏ với Thịt Bò: “Có phải con cảm thấy ba con rất không biết xấu hổ, cho nên cũng không muốn để ý tới không?”

Thịt Bò: “Gâu gâu gâu!”

Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn Thịt Bò một cái, hài lòng thấy nó lùi lại, sau đó đưa tay kéo Diệp Du Nhiên: “Đi được rồi.”

“Nhưng mà Thịt Bò…”

“Bác sĩ nói mấy ngày nữa mới đón nó được.”

Mộ Tấn Dương không nói nữa, kéo cô ra ngoài, đi thẳng vào toilet, chen vào lấy xà phòng giúp cô rửa tay, vẻ mặt có phần bực bội.

Mộ Tấn Dương rửa tới lần thứ ba thì Diệp Du Nhiên rốt cuộc cùng không nhịn được nữa, rụt lại: “Vậy là sạch rồi…”

Mộ Tấn Dương không nói lời nào kéo tay cô lại rửa lần nữa rồi mới giúp cô lau khô.

Anh vừa lau tay cho cô vừa chậm rãi nói: “Bà Mộ, sau này đã sờ qua người tôi thì đừng có lại đi sờ thứ khác phái nữa.”

Diệp Du Nhiên chớp chớp mắt nghi ngờ, sau đó mới hiểu ra thứ khác phái là có ý gì.

Thế nhưng mà…

Diệp Du Nhiên kìm nén ý muốn hét to, nói: “Thịt Bò chỉ là một con chó.”

“Ừ, là con chó đực.” Sao Nam Sơn lúc đó lại không nhắc anh, để anh nuôi một con chó cái. Đột nhiên muốn cho Nam Sơn đi công tác xa một chuyến ghê…

Diệp Du Nhiên: “…”

*** Tải app truyệnhola đọc miễn phí thả ga giúp nhóm nhé!

Trên đường về, Diệp Du Nhiên hoàn toàn không ngó ngàng tới Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương cũng không nói chuyện với cô.

Chỉ có điều vừa vào nhà thì Diệp Du Nhiên liền bị Mộ Tấn Dương ép vào cửa.

“Làm, làm gì vậy…” Diệp Du Nhiên bị dán chặt vào cửa, quay qua nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Mộ Tấn Dương, giọng nói liền nhỏ đi.

Mộ Tấn Dương nắm chặt tay cô: “Có thể cho em chơi một lúc nữa.”

“Nhưng bây giờ em không muốn chơi.” Diệp Du Nhiên như muốn khóc.

Cô hối hận lúc nãy tại sao ở trên xe lại to gan đi khinh nhờn ‘cậu em nhỏ’ của boss Mộ.

“Không sao, bây giờ anh muốn chơi.”

Vừa nói xong, Mộ Tấn Dương bế ngang Diệp Du Nhiên lên lầu đi vào phòng ngủ.
Chương 358:

Đợi đến khi kết thúc, Diệp Du Nhiên nằm bệt trên giường, nhìn thấy Mộ Tấn Dương tinh thần sảng khoái từ trong phòng tắm bước ra liền cầm một cái gối ném anh.

Mộ Tấn Dương bắt được cái gối cô ném tới, cũng không giận cô nữa, giữa mi tâm, sự dịu dàng vẫn chưa tan hết.

Anh lững thững đi tới chỗ cô, ngón tay vén sợi tóc trên trán cô ra, cười cười, nói: “Xem ra vẫn còn sức lực.”

Diệp Du Nhiên nghe vậy, cả người co lại, lấy chăn che kín người mình, nghiêm túc nói: “Không còn sức, mệt chết rồi.”

Mộ Tấn Dương thấy cô quấn mình thành cái kén thì đặt gối để qua một bên, kéo chăn ra: “Đừng trốn nữa, anh không làm gì em nữa đâu.”

“Này.” Diệp Du Nhiên nghe vậy, lập tức bỏ chăn ra, bị bó trong chăn chẳng thoải mái gì cả.

Mộ Tấn Dương cười, đưa tay nhéo mũi cô: “Trốn anh? Anh là hổ hay là sói?”

Diệp Du Nhiên cười giễu: “Ha ha, như hổ như sói.”

“Ồ?” Mộ Tấn Dương chỉ thốt lên một tiếng, lại bắt đầu cởi áo: “Anh cảm thấy hành động lúc nãy của mình vẫn chưa đủ để diễn tả câu trả lời của em.”

Mặt Diệp Du Nhiên tỏ vẻ mơ hồ: “…”

Mộ Tấn Dương thấy vẻ mặt ấy, cũng không đùa nữa, động tác cũng dừng lại: “Trêu em thôi, anh đi nấu cơm.”

Mộ Tấn Dương đi ra ngoài rồi, Diệp Du Nhiên cũng rời giường, tìm túi sách của mình, cầm những tài liệu mang về từ công ty sang phòng làm việc.

Ăn cơm xong, cô lại quấn lấy Mộ Tấn Dương hỏi mấy chỗ mình không hiểu. Cuối phải đến lúc Mộ Tấn Dương ra lệnh, cô mới đi ngủ.

***

Sáng hôm sau, Diệp Du Nhiên theo thói quen dậy sớm.

Cô căn thời gian, đổi công thức cho món ăn sáng, tuy thành phẩm làm ra cũng tạm chấp nhận được, nhưng nhìn thấy Mộ Tấn Dương ăn hết không thừa chút nào thì trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.

Sau khi tiếp nhận mấy dự án của Diệp Nguyên Minh, cả ngày cô đều vô cùng bận rộn. Ngày nào cũng tăng ca, Mộ Tấn Dương cũng tới phòng làm việc của cô chờ.

Qua vài ngày, phần lớn nhân viên trong công ty nhà họ Diệp đều biết bạn trai Diệp Du Nhiên cực kì đẹp trai.

Công việc bận rộn của cô kéo dài tới thứ sáu.

Mộ Tấn Dương vừa tới phòng làm việc của cô thì vừa hay cô chuẩn bị tan làm. Đúng lúc này, Diệp Nguyên Minh cũng đi tới.

“Du Nhiên.”

“Phó tổng giám đốc Diệp.” Diệp Du Nhiên dừng việc trong tay lại, ngước đầu nhìn ông ta.

Mấy ngày nay Diệp Nguyên Minh ít khi xuất hiện ở công ty, không tìm cô gây chuyện, không biết bây giờ đột nhiên tìm tới có chuyện gì?

Diệp Nguyên Minh bước vào, trực tiếp đi ngang qua Mộ Tấn Dương đang ngồi trên sofa, đi thẳng đến chỗ Diệp Du Nhiên.

“Hai tuần qua mọi người đã làm việc rất vất vả, đúng lúc tôi có một người bạn mới mở suối nước nóng, đang trong giai đoạn thử nghiệm, môi trường và cơ sở vật chất đều là hạng nhất. Tôi muốn mời mọi người đi coi như khao mọi người. Du Nhiên, cô cũng đi cùng đi.”

Giọng điệu Diệp Nguyên Minh bình tĩnh, giống như bậc cha chú bình thường, cũng giống một cấp trên muốn khao nhân viên.
Chương 359:

Nhưng Diệp Du Nhiên biết, chẳng qua là vì chuyện công việc gần đây không thuận, lại thêm vấn đề cảm xúc cá nhân, ông đã để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người, khó mà xây dựng ảnh hưởng đến cấp dưới, cho nên ông ta muốn tìm cách cứu vãn.

Cho nên, ông ta mời mọi người đi chơi suối nước nóng là để lôi kéo lòng người.

Mặc dù cách này rất lỗi thời, nhưng vẫn có tác dụng.

Diệp Du Nhiên mỉm cười: “Chuyện này tôi phải hỏi ý kiến của chồng tôi đã.”

Nói xong, cô đưa mắt nhìn sang Mộ Tấn Dương.

Đúng lúc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô, anh nhướng mày nói: “Nếu phó tổng giám đốc Diệp đã nhiệt tình chăm sóc cấp dưới như thế, chúng tôi cũng thể phụ tấm lòng của ông được. Đương nhiên là em phải đi rồi, không biết có được dẫn theo người nhà không?”

Hả…

Diệp Du Nhiên thầm kinh ngạc, cô cho rằng Mộ Tấn Dương sẽ không cho cô đi, nhưng không ngờ anh không những không phản đối, mà ngược lại còn muốn đi cùng.

Chuyện này nằm ngoài suy đoán của cô.

Trước khi tới đây, Diệp Nguyên Minh đã biết Mộ Tấn Dương đang ở trong văn phòng Diệp Du Nhiên.

Mấy ngày qua, trong lúc vô tình ông ta đều nghe các nhân viên nữ trong công ty nhắc đến bạn trai Diệp Du Nhiên, nói cậu ta rất đẹp trai…

Chỉ là, Diệp Nguyên Minh xem thường Mộ Tấn Dương, là một chàng trai không có lai lịch, bối cảnh lớn. Diệp Nguyên Minh cảm thấy không cần lãng phí thời gian vào anh.

Lúc nghe thấy anh chủ động hỏi có thể dẫn theo người nhà không, trong lòng ông ta càng xem thường anh hơn.

Không có gia thế thì thôi đi, ngay cả hoạt động công ty cũng muốn đi ké miễn phí, cho dù có đẹp trai đến đâu, mà không có bối cảnh gia thế nâng đỡ thì tất cả đều là phí công mà thôi.

Mặc dù trong lòng tràn đầy khinh thường với Mộ Tấn Dương, nhưng ông ta vẫn nở nụ cười, gật đầu với anh: “Đương nhiên là được, nếu hai người có bạn muốn đi theo cũng được luôn, dù sao thì suối nước nóng lớn như thế, đi bao nhiêu người cũng được, chút tiền này tôi vẫn chi trả được.”

Câu nói này nhìn có vẻ hào phóng, nhưng lại thầm mỉa mai Mộ Tấn Dương keo kiệt.

Diệp Du Nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của ông ta, sắc mặt trầm xuống.

Nhưng anh đã lên tiếng trước cô.

Nghe thấy lời Diệp Nguyên Minh nói, anh nghiêm túc đáp: “Nếu phó tổng giám đốc Diệp nói vậy thì tôi yên tâm rồi, đúng lúc gần đây tôi có một người bạn cũng muốn đi suối nước nóng, không ngờ ông lại là người thích giúp người khác hoàn thành ý nguyện như thế.”

“Cậu khách sáo rồi, tôi còn có việc, phải đi đây.” Diệp Nguyên Minh nói xong thì hừ lạnh đi ra ngoài.

Ông vốn lo lắng nếu để trợ lý thông báo với Diệp Du Nhiên chuyện đi suối nước nóng, cô sẽ không đi, người trong công ty sẽ cho là ông ta và cô không hợp nhau.

Cho nên ông mới đích thân tới tìm cô, cho dù cô không đi cũng ông ta cũng có lý của mình.

Không ngờ nửa đường lại gặp phải cậu thanh niên này, không những đòi đi theo đến suối nước nóng mà còn mặt dày vô sỉ muốn dẫn bạn theo.

Chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ, ông chỉ cảm thấy kết giao với Mộ Tấn Dương sẽ hạ thấp đẳng cấp của ông.

***

Diệp Nguyên Minh rời đi rồi, Diệp Du Nhiên trừng mắt nhìn anh: “Anh nghe giọng điệu ông ta xem, anh xác định chủ nhật muốn đi tới suối nước nóng à?”

Mộ Tấn Dương nhìn cô với vẻ mặt không sao cả, anh nói: “Đương nhiên phải đi rồi, lát nữa anh sẽ nói với Chính Thành và Nam Sơn, lúc về chúng ta sẽ đi đón Thịt Bò về nhà, cuối tuần cũng dẫn nó tới suối nước nóng luôn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.