Chương trước
Chương sau
Chương 339:

Diệp Du Nhiên bị anh ôm có hơi đau nhưng không muốn nói cho anh biết.

Cho dù chỉ mới có một ngày ngắn ngủi, nhưng cô cảm giác dài như đã qua một thế kỷ vậy, anh cuối cùng đã bằng lòng ôm cô rồi…

Một lát sau, Mộ Tấn Dương lên tiếng nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Diệp Du Nhiên nghe anh nói thế mới từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó thì lại nghe trong phòng tắm có tiếng động.

Mộ Tấn Dương híp mắt lại. Vừa rồi anh mải tập trung chú ý tới trên người Diệp Du Nhiên, suýt nữa quên mất còn có Hồng Trường Sinh.

Diệp Du Nhiên cũng nghe thấy tiếng động này vang lên, mới nhớ tới Hồng Trường Sinh còn bị cô trói ở trong phòng tắm.

Diệp Du Nhiên vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Mộ Tấn Dương, chớp chớp mắt nhìn anh: “Trong phòng tắm có người…”

Thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương biến đổi, cô khẽ nói: “Tôi trói hắn ở trong đó, tôi…”

Mộ Tấn Dương hỏi với vẻ không xác định: “Em nói gì?”

“Chính là ‘ngài Hồng’ gì đó, tôi đánh hắn hôn mê rồi nhốt ở trong phòng tắm.” Diệp Du Nhiên nhìn thấy cảm xúc trên mặt Mộ Tấn Dương đột nhiên trở nên thoải mái, giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa thì trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Dẫn tôi đi xem.” Giọng nói của Mộ Tấn Dương đã ổn định lại, rũ mắt nhìn cô.

“Ừ.”

Diệp Du Nhiên đáp một tiếng, sau đó lén lút nắm lấy tay Mộ Tấn Dương rồi kéo anh đi tới phòng tắm.

Mộ Tấn Dương đi theo cô về phía phòng tắm, giả vờ như không phát hiện ra động tác nhỏ của cô.

Khi anh đi tới cửa phòng tắm, nhìn thấy cơ thể cao lớn của Hồng Trường Sinh nằm trên mặt đất, bị trói đến chẳng ra hình dáng gì, anh nhướng mày với vẻ mặt cực kỳ hung ác.

Dám có ý xấu với người phụ nữ của anh.

Hồng Trường Sinh, những ngày bình yên của anh hết rồi.

Diệp Du Nhiên thấy Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồng Trường Sinh lại không biết anh đang suy nghĩ gì. Trong phút chốc, cô đã bị Mộ Tấn Dương kéo ra ngoài.

Diệp Du Nhiên không hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu. Bây giờ cô có cảm giác đặc biệt kỳ lạ, chỉ cần Mộ Tấn Dương dẫn cô đi, bất kể đi tới chỗ nào cũng được.

Cho dù có tới đâu, cô cũng không sợ.

Mộ Tấn Dương dẫn cô đi thẳng ra khỏi câu lạc bộ, lái xe về nhà.

… Cả nhà tải app truyệnhola nhé!

Có lẽ bởi vì bây giờ xác định mình được an toàn, cho nên Diệp Du Nhiên vừa vào trong xe đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ.

Trước đó cô giằng co một hồi đã tốn rất nhiều sức lực.

Khi xe đến cửa biệt thự, Mộ Tấn Dương gọi cô: “Xuống xe.”

Anh nói dứt lời lại không thấy người bên cạnh có phản ứng gì.

Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn mới phát hiện ra cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Cô nghiêng đầu, mắt khép hờ, hàng lông mi thật dài tạo thành một bóng mờ, thoạt nhìn vô cùng điềm tĩnh.

Điềm tĩnh à?

Mộ Tấn Dương nhíu mày, cô rất giỏi giày vò anh, anh ngược lại không nhìn ra được cô có chỗ nào điềm tĩnh cả.

Cuối cùng, vẫn là anh bế Diệp Du Nhiên vào biệt thự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.