Chương trước
Chương sau

Chương 156: Bị chặn tên miền nên nhóm chuyển qua web mới truyen3.one nhé cả nhà! Chúc cả nhà vui khỏe!
Vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở thế yếu nhưng lúc này giám đốc lại giống như ăn thuốc tăng lực vậy, ấn An Hạ gắt gao.
Diệp Du Nhiên không ngừng đá hai chân muốn vùng vẫy nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Nửa người trên của cô bị một người đàn ông ấn gắt gao. Một người đàn ông khác lại chầm chậm đẩy ống tiêm vào trong tĩnh mạch ở tay cô.
Từ trước đến này không sợ trời không sợ đất thì vào lúc này trong mắt Diệp Du Nhiên chớp hiện sự hoảng sợ. Cô có thể dự cảm được đó là thứ gì, nhưng lại không có thể động đậy.
Lúc sau cửa đột nhiên mở ra: “Cảnh sát đây!”
Ánh mắt vài người lần lượt hướng về phía cửa.

Mộ Tấn Dương ngồi trên ghế ông chủ, mặt không thay đổi nghe Nam Sơn báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ của CLB Ngọc Hoàng Cung vào tháng này.
Cuối cùng, Nam Sơn hỏi anh: “Ông chủ, ngài cảm thấy đống rượu đỏ đó nên ký với nhà nào? Tôi cảm thấy giá thành đều ngang nhau, hay lại đợi một khoảng thời gian nữa.”
Mộ Tấn Dương không có lập tức trả lời anh ta, trầm tư một lức mới chậm rãi mở miệng: “Người bạn đó của anh hôm nay làm gì ở Ngọc Hoàng Cung?”
Người bạn đó?
Nam Sơn hiểu rõ người anh chỉ là An Hạ.
“Bọn họ hôm nay có tiệc gặp gỡ của bộ phận.” Nam Sơn nói xong thì mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
Mộ Tấn Dương trầm giọng nói: “Chọn một chai rượu đỏ qua đó tặng.”
Sau đó lại bổ sung một câu: “Anh tự mình qua đó tặng.”
Nam Sơn: “…”
Vì thế, anh vừa nói nhiều như vậy nhưng ông chủ vẫn đang nghĩ chuyện cô Diệp?
Đây cũng không phải lần một lần hai, cả tuần này đều như vậy.
Nam Sơn đành cam chịu số phận mà xoay người đi làm việc.
Mộ Tấn Dương nhớ đến dáng vẻ tránh anh không kịp của Diệp Du Nhiên, vẻ mặt lại trầm xuống hơn.
Thả cô một tuần lễ, cô ngược lại rất tự do tự tại. Nên làm việc thì làm việc, nên đi chơi thì đi chơi, cả dáng vẻ không chút ảnh hưởng.
Anh không thể để cô như ý, phải đi làm hỗn loạn cuộc sống của cô.
Mộ Tấn Dương hừ một tiếng. Muốn để Diệp Du Nhiên không được yên tĩnh, khuôn mặt anh cũng trở nên thoải mái hơn,
Không bao lâu thì Nam Sơn quay trở lại.
Sắc mặt Nam Sơn nghiêm trọng mà đẩy cửa bước vào: “Ông chủ.”
Trân Tấn Dương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao vậy?”
Nam Sơn do dự một lúc mới nói: “Cô Diệp bị bắt rồi!”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương cứng lại, phút chốc đứng thẳng dậy. Đôi con ngươi đen nhanh vô cùng, giọng nói lại lạnh lùng khác thường: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Nam Sơn đánh giá Mộ Tấn Dương cẩn thận, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc lúc này của anh: “Tụ tập tiêm chích đồ không tốt.”
“Thuốc?” Mộ Tấn Dương nửa híp mắt nhìn về phía Nam Sơn, trên mặt là vẻ mưa gió sắp đến, trên cả người tản ra khí lạnh lạnh lẽo.
Nam Sơn không nhịn được khẽ run lên, rũ mắt không dám nhìn vào mắt Mộ Tấn Dương.
Đi theo bên cạnh Mộ Tấn Dương nhiều năm như vậy, anh ta biết tính cách của Mộ Tấn Dương rất khó chịu, nhưng mà những lúc đáng sợ thế này, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.