Chương 42:
Máy sấy bị tắt đi, âm thanh “Ong ong” bên tai biến mất, nhưng Mộ Tấn Dương vẫn chưa đứng dậy rời đi.
Diệp Du Nhiên giương mắt nhìn, đúng lúc trông thấy đôi mắt sâu thẳm của Mộ Tấn Dương, trên mặt chợt bắt đầu nóng lên, nhín theo ánh mắt anh, vừa vặn trông thấy cổ áo ngủ của mình mở rộng.
Đang muốn mở miệng chửi người, thì Mộ Tấn Dương đột nhiên tới gần cô, hôn lên trán cô một cái: “Ngủ đi.”
Diệp Du Nhiên ngơ ngác, chỗ bị anh hôn giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng, cay xè.
Mãi đến khi Mộ Tấn Dương cất xong máy sấy nằm lại trên giường, Diệp Du Nhiên vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cô trông thấy Mộ Tấn Dương đưa tay phải tắt đèn, nhớ ra anh thật ra sợ tối, cô lên tiếng ngăn cản: “Không cần tắt đèn ngủ nữa.”
Động tác của Mộ Tấn Dương hơi dừng lại, nhưng anh vẫn đưa tay tắt đèn, trong bóng tối Diệp Du Nhiên không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh như nước suối thấm vào ruột gan của anh: “Ngày đó chỉ là tôi không thích ứng ngay được bóng tối đột ngột mà thôi, không tắt đèn em không ngủ được.”
Thì ra anh biết suy nghĩ trong lòng cô.
Trước đó cô vẫn tưởng anh giận vì cô chế giễu anh sợ tối, giờ đây anh thoải mái nói ra, có phải cho thấy anh đã không còn giận nữa hay không?
Diệp Du Nhiên thử thăm dò hỏi: “Gần đây anh rất bận phải không?”
Đáp lại cô là một phòng yên lặng, Diệp Du Nhiên hơi hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bi-an-sieu-quyen-luc/391365/chuong-42.html