Chương 37:
Diệp Du Nhiên lạnh lùng cất điện thoại di động đi, khi vừa hết giờ làm việc liền xông ra khỏi văn phòng.
Sau khi về đến nhà mới phát hiện ra căn nhà trống rỗng, Mộ Tấn Dương vẫn chưa về.
Diệp Du Nhiên quay đi mở tủ lạnh, lấy hai quả táo ra, mỗi tay một quả ngồi thừ trên ghế sofa vừa ăn vừa xem ti vi.
Đợi đến khi cô xem xong chương trình văn hóa nghệ thuật lúc bảy giờ, rồi cả sau khi bụng cô kêu rột rột vì đói mà Mộ Tấn Dương vẫn chưa trở về.
Diệp Du Nhiên phiền não gọi điện thoại kêu thức ăn bên ngoài, ăn xong còn chưa kịp dọn dẹp đã ngủ gật trên ghế sofa rồi.
Ngủ đến nửa đêm thì cảm thấy cả người đột nhiên hẫng lên không, cô hết hồn đột ngột tỉnh dậy: “Ai!”
Phía trên đỉnh đầu có giọng nói của Mộ Tấn Dương vang lên cùng với hơi thở ấm áp phả vào mặt Diệp Du Nhiên: “Tôi.”
Diệp Du Nhiên sững sờ, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo, mượn ánh đèn trong phòng để nhìn rõ mặt của anh, lạnh lùng giãy giụa đòi xuống: “Để tôi xuống.”
“Được.” Mộ Tấn Dương ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại đi đến tận cạnh giường mới đặt cô xuống.
Diệp Du Nhiên mím chặt môi, xoay người vùi mình vào trong chăn.
Mộ Tấn Dương cũng nhận ra Diệp Du Nhiên không muốn để ý đến anh, nên bình tĩnh ngồi xuống cạnh giường: “Đang tức giận?”
Diệp Du Nhiên không để ý tới anh.
Anh không ngừng cố gắng: “Lúc nãy thật sự là đang bận.”
“Quản anh cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bi-an-sieu-quyen-luc/391361/chuong-37.html