Đứa bé không giữ được, bác sĩ nói đó là một bé trai. Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là Khương Nhiễm có thể sẽ không bao giờ mang thai được nữa.
Tôi quỳ sụp trước mặt Khương Nhiễm, không ngừng tự tát vào mặt mình. Lúc này, ngoài việc tự hành hạ bản thân ra, tôi nào dám cầu xin sự tha thứ của cô ấy.
Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời, đúng vào ngày dự sinh của đứa bé, tôi nhận được kết quả chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Ban đầu, Khương Nhiễm trách móc tôi, chiến tranh lạnh với tôi, nhưng sau khi biết tôi bị bệnh, cô ấy đã khóc đến sưng húp cả mắt. Cô ấy không còn nhắc đến chuyện đứa bé nữa, mà tất bật liên hệ với các bệnh viện lớn trong và ngoài nước, đưa tôi đi khắp nơi chữa trị.
Cuối cùng, nhờ người bạn chiến đấu cũ của bố cô ấy giới thiệu, chúng tôi tìm đến một vị lão trung y nổi tiếng ở kinh thành.
Vị lão trung y này đã ngừng khám bệnh từ lâu, nhưng bố Khương Nhiễm và người bạn chiến đấu kia đã hết lời cầu xin, cuối cùng cụ già mới đồng ý khám cho tôi vì cảm động trước tấm lòng thành của họ và nể tình họ từng có công với đất nước.
Ban đầu, chúng tôi cũng chỉ thử xem sao, dù sao thì bệnh ung thư cũng đã đến giai đoạn cuối rồi, nhưng thật không ngờ bệnh tình của tôi đã được kiểm soát.
Chỉ có điều Khương Nhiễm phải vất vả vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bac-menh-cua-toi/3742247/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.