Tôi lại lùi về sau lưng anh cảnh sát, tỏ vẻ ngây thơ: "Cái này thì con không biết ạ, biết đâu trong lòng anh ấy, bố mẹ cộng lại cũng không quan trọng bằng con thì sao? anh ấy nói với con rằng, người anh ấy yêu nhất trên đời này là con đấy ạ."
Mẹ chồng tôi lại được phen "nổ đom đóm", bà ta gào lên như còi hú, vừa cào cấu vừa bám lấy anh cảnh sát để xông vào chỗ tôi.
Anh cảnh sát nghiêm giọng quát: "Có chuyện gì thì nói, còn làm loạn nữa thì tôi không ngại đưa các người về đồn đâu đấy!"
Mẹ chồng tôi nghe vậy bèn ngượng ngùng thu tay lại. Bố chồng tôi có vẻ bình tĩnh hơn. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt căm thù, rồi nói với anh cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi nghi ngờ là cô ta đã g.i.ế.c con trai tôi, cô ta sợ chúng tôi tìm ra bằng chứng nên mới vội vàng đem đi hỏa táng, phi tang xác."
Anh cảnh sát liếc nhìn ông ta rồi lạnh lùng hỏi: "Vu khống tội g.i.ế.c người không phải chuyện đơn giản đâu, bằng chứng đâu?"
Bố chồng tôi vênh mặt lên: "Bằng chứng thì tất nhiên là các anh phải đi điều tra, nếu tôi đã tìm được bằng chứng rồi, thì còn cần đến cảnh sát các anh làm gì?"
Anh cảnh sát á khẩu.
Tôi quay người đi vào phòng làm việc của Kỷ Hoài Kha, lấy ra tập hồ sơ bệnh án dày cộp cùng với giấy chứng tử và giấy chứng nhận hỏa táng.
“Chồng tôi đã được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bac-menh-cua-toi/3742235/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.