Anh ta lắc đầu, kiên quyết nói: "Khương Nhiễm, anh đang rất rối bời, muốn ở một mình một lát được không? Anh sẽ không sao đâu. Xin em đấy..."
Giọng anh ta vừa đau buồn vừa thê lương khiến tôi không thể từ chối. Nhưng làm sao tôi có thể yên tâm để một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối như anh ta ra ngoài một mình chứ?
Côi cởi tạp dề, lặng lẽ đi theo sau anh ta ra khỏi cửa.
anh ta không lái xe mà đi bộ một mình, chậm rãi ra khỏi khu chung cư, băng qua công viên rồi đi vào một khu biệt thự mang phong cách sân vườn riêng.
Khu biệt thự này tên là Thúy Đình Ngự Thự, là khu biệt thự đơn lập cao cấp, giá cả cao hơn nhiều so với khu biệt thự liền kề mà chúng tôi đang ở.
Bảo vệ ở cổng hình như quen biết Kỷ Hoài Kha, anh ta nhiệt tình chào hỏi anh ta rồi mở cửa cho anh ta vào. Đương nhiên, tôi không thể bám theo vào khu nhà cao cấp này được.
Tôi chỉ vào bóng lưng Kỷ Hoài Kha, tức giận chất vấn anh bảo vệ: "Tại sao anh ta đến đây đi dạo thì anh cho vào, còn tôi thì không cho vào? Có phải các anh có thành kiến gì về giới tính không?"
Tôi vừa mở miệng đã chụp cho anh ta một cái mũ thật to.
Anh bảo vệ trẻ tuổi mếu máo, bất lực nói: "Chị ơi, anh Kỷ là chủ nhà ở đây. Nếu chị muốn mua biệt thự ở đây thì chúng tôi cũng sẽ nhiệt tình chào đón chị về nhà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bac-menh-cua-toi/3742231/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.