Diệp Vi Vi theo dây cáp hạ xuống, chỗ tay chân bị dây cáp cứa vào rất đau, làm cô suýt té, mồ hôi trên mặt chảy xuống, làm lớp trang điểm hơi nhòe đi, hiện ra sắc mặt tái nhợt bên dưới.
Nếu bên cạnh không có người đỡ thì cô đã đứng không vững.
"Cô ổn chứ? Có thể diễn cảnh tiếp theo không?"
Thái độ của đạo diễn Tề đối với Diệp Vi Vi là cực kỳ tốt, chỉ là anh ta muốn thừa dịp Diệp Vi Vi còn trong trạng thái thì mau quay những cảnh còn lại.
Diệp Vi Vi nắm chặt nắm đấm, đầu choáng váng như bị say xe: "Vẫn ổn, tôi có thể diễn tiếp."
Sao cô lại không diễn chứ? Vì đây vốn là cơ hội mà cô đã đợi rất lâu.
"Nghỉ ngơi lát đi."
Chu Hàm Ngọc tiến lên một bước, tiếp lấy cánh của cô từ người đỡ cô, vừa nói với đạo diễn Tề.
"Không cần, tôi có thể mà."
Diệp Vi Vi từ chối, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Chu Hàm Ngọc, nhưng, trong lúc nhất thời, cô hiển nhiên không thể dùng được lực.
Chu Hàm Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, lòng bàn tay cảm nhận được xúc cảm trơn trượt non mềm, sau đó, người đàn ông đột nhiên cười lớn một tiếng.
"Bộ dáng của cô không phải là không có vấn đề."
Khi Diệp Vi Vi bị mất cảnh giác, Chu Hàm Ngọc đã ôm lấy cơ thể cô, là chặn ngang và bế lên, sau đó đi về phía phòng nghỉ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đổ về phía Diệp Vi Vi, những ánh mắt đó như muốn đốt cô vậy.
Diệp Vi Vi bất lực và cảm thấy vô cùng khó chịu, hiện tại không chỉ cơ thể khó chịu, mà trong lòng cũng vậy, cô cứng đờ trong lòng Chu Hàm Ngọc, toàn thân không được tự nhiên.
"Anh thả tôi xuống đi."
Diệp Vi Vi giãy giụa mạnh tới mức làm Chu Hàm Ngọc suýt ném cô xuống đất: "Người cô không khỏe, đừng cậy mạnh, cô cho rằng tôi sẽ làm gì với cô à?"
Giọng nói đè nén phẫn nộ của người đàn ông thực dễ làm người ta nghe lời, cô quả thực đã im lặng qua một lúc, nhưng ngay sau đó, vẫn từ chối: "Tôi có thể tự đi."
Cô cau mày, lộ ra chán ghét mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra.
Chu Hàm Ngọc cảm thấy mình có chút nóng nảy, trái tim không ổn nhưng nháy mắt đã ổn định, thế là anh ta lập tức buông tay, nếu cô không kịp thời chống lên tường, thì chắc chắn đã ngã mạnh xuống đất.
"Xin lỗi, tôi trượt tay."
Diệp Vi Vi cảm thấy câu nói này rất quen tai, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng người đàn ông ở dưới nước trượt tay ném cô xuống nước.
Trượt tay này, không chỉ một lần.
Nhìn Chu Hàm Ngọc, trong đầu Diệp Vi Vi hiện lên một hình ảnh là ở văn phòng, mình chủ động ôm anh ta, rồi mình bị Chu Hàm Ngọc cố ý dìm xuống nước, sau đó, phản kích ấn anh ta xuống nước, những hình ảnh này rất rõ ràng, không phải là ảo giác, nhưng, cô cảm nhận được một cảm giác mãnh liệt là xen kẻ đó có một đoạn ký ức quan trọng, mà nó đã biến mất.
Diệp Vi Vi không phải kẻ ngốc, quả vong ưu có thể làm xáo trộn và thay thế một số ký ức, nhưng có một số ký ức không thể xáo trộn hay thay thế được. Sau những ký ức liên quan đến Chu Hàm Ngọc, là dấu vết mà Phong Sở Mạc để lại rất nhiều, nhiều đến nỗi, không có cách nào thay thế cho nó tự nhiên được, một khi nhớ tới việc đã xảy ra với Chu Hàm Ngọc, cô sẽ ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó bất thường..
"Phía trước có phòng nghỉ, cô nghỉ cho khỏe đi."
Chu Hàm Ngọc không biết Diệp Vi Vi đang nghĩ gì, chỉ là, ánh mắt đối phương khác thường, khiến anh ta có cảm giác như mình bị cười nhạo, nên liền lạnh lùng nói một câu rồi liền quay người rời đi.
Mình thực là ngu mà, Diệp Vi Vi cô gái này, mình phải bị trừng phạt mới phải, nhưng vừa rồi trái tim đập loạn lên, nóng nảy cũng là do tim đập.
Chu Hàm Ngọc nói với đạo diễn Tề là Diệp Vi Vi không được khỏe nên diễn tới đây thôi, hãy quay những phân đoạn của người khác trước.
Diễn xuất của Diệp Vi Vi trong cảnh đó quả thực rất đáng kinh ngạc, nếu không phải như vậy, dù Chu Hàm Ngọc có mở miệng nói thì đạo diễn Tề cũng sẽ phản đối, không đạo diễn nào thích người nào đó quấy rối đến kế hoạch quay phim đã định sẵn, nhưng do hiện tại cô biểu hiện tốt nên đạo diễn Tề mới sảng khoái cho nghỉ, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu ghẹo:
"Cậu có phải thật sự có gì đó với Diệp Vi Vi không? Từ trước đến nay, tôi chưa thấy cậu quan tâm đến bất cứ người phụ nữ nào như vậy."
"Anh không biết rồi, tôi càng quan tâm đến ai đó, nghĩa là tôi càng hứng thú."
Chu Hàm Ngọc vuốt vuốt cằm, cười nham hiểm.
Đạo diễn Tề cảm thấy mình nghĩ nhiều, vì người này, vẫn ác như vậy.
"Diệp Vi Vi là một người khá tốt, cậu nên kiềm chế lại bớt chứ?"
Ít nhất chờ đến khi bộ phim này được quay xong, đến khi đó Chu Hàm Ngọc và Diệp Vi Vi muốn thích thế nào thì làm thế đó.
Những cảnh tiếp theo được đạo diễn Tề chọn đều là những cảnh đơn giản, nên quay rất nhanh, Chu Hàm Ngọc một tay chống cằm, ngồi sang một bên, trông thì như đang nghiêm túc xem diễn, thực ra, hai mắt lại có chút trống rỗng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]