Anh ta nhìn thấy Miêu Linh trong lòng sắp sửa tan biến, cơ thể mông lung gần như không còn hình dạng ban đầu, anh ta không biết mình có quan hệ gì với Miêu Linh này, cũng quên người làm cho bọn họ bị thương thành như vậy, chỉ là, trong lòng đau âm ỉ.
"Meo"
"Meo..."
Tiếng mèo kêu thê lương dần dần nhỏ đi, linh hồn ngưng kết trong lòng bàn tay như ẩn như hiện, như thể trong nháy mắt tiếp theo sẽ hoàn toàn tan biến.
Anh ta cúi đầu, thấy cặp mắt màu máu không cam lòng, lưu luyến, còn có, quyến luyến.
Đồng tử màu máu từ từ mở rộng, cái hồn bên trong dần dần biến mất.
Tay anh ta đột nhiên ấn lên đầu Miêu Linh.
"Tiểu Hắc..."
Buột miệng thốt ra cái tên này:
"Anh sẽ không để mày xảy ra chuyện."
Một cổ âm khí thuần túy, là âm khí dư lại để hộ thể, chậm rãi được truyền vào hồn Miêu Linh sắp sửa tan biến, cái bóng ẩn hiện dần dần hiện rõ, hình bóng vặn vẹo lại định hình thành hình mèo rõ ràng.
Chỉ là, khi hình dáng của Miêu Linh được khôi phục, cái bóng của anh ta lại càng hư ảo, ánh sáng mặt trời nhạt nhòa chiếu xuyên qua người anh ta, như thể ngay sau đó sẽ hoàn toàn tiêu tán.
"Meo"
"Meo meo"
"Meoooo"
Miêu Linh không ngừng lay chân anh ta, nhưng thần hồn anh ta trống rỗng, ngơ ngẩn, đôi mắt nhìn về phía tòa nhà mà ban đầu bản thân muốn đến, lúc này nhìn tòa nhà thật xa xôi giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/3374634/chuong-78-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.