Ở ngoài cửa, đầu ngón tay của Khanh Nghiêu điểm điểm lên môi chính mình, cười sâu xa, tên nhóc, nếu cậu đã để ý cô ta như thế, sao tôi không cướp cô ta khỏi cậu nhỉ?
Là do cậu không nghe lời, không ngoan ngoãn trở lại bên tôi, chịu trừng phạt!
* * *
Trong con ngõ nhỏ tối tăm, chất đầy rác rưởi, tro bụi mù mịt, chó hoang bới đống rác tìm thức ăn, hán tử cầm bình rượu dư lại một ít ở đáy, say khướt, lẩm bẩm gì đó, dựa vào đống rác làm mộng đẹp.
(*) chỉ đàn ông
"Meo!"
Một tiếng mèo kêu thê lương đột nhiên vang lên, trong ngõ nhỏ tối tăm, vọng lại nghe kinh hãi, quỷ dị, trong ngõ nhỏ tựa hồ nổi lên một trận gió lạnh.
Chó hoang chực sủa, dựng lông toàn thân, đe dọa cái bóng kỳ quái trên mặt đất, khi đối phương vặn vẹo đứng dậy, nó gầm gừ một tiếng, co bốn chân trốn chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
"Ồ, mèo hoang."
Hán tử say, híp mắt:
"Nấc, mèo hiện tại, so với chó, là lợi hại hơn rồi."
Hán tử nấc rượu, say bí tỉ đối diện với một đôi mắt sắc máu, màu đỏ kia, giống như hoa mạn đà la diễm lệ nhất, mang ý nghĩa điềm gỡ.
Gió lạnh thổi qua, đầu óc nặng nề của gã bắt đầu lấy lại tỉnh táo, đôi mắt nhiễm men say mông lung, từ từ trợn to lên, bóng đen vặn vẹo, giống mèo mà lại không phải mèo, trong đôi mắt đỏ như máu ẩn chứa sát ý.
"Má ơi có quỷ!"
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/3374632/chuong-77-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.