Người đàn ông đột ngột gọi, huyết ảnh vốn dĩ đang run rẩy đau đớn liền ngẩng đầu lên theo phản xạ, khuôn mặt đầy máu không có ngũ quan, rất quỷ dị, dữ tợn và đáng sợ, đâu còn nhìn ra vẻ đẹp tú lệ khi khoác lớp da người.
"Sở Ý, cô cũng cho rằng, bản thân chính là Phong Sở Ý sao?"
Bàn tay người đàn ông ấn vào vị trí đầu của huyết ảnh: "Cô cho rằng, Phong Sở Ý, thật sự còn tồn tại ư?"
Tử vong đang uy hiếp ở trên đỉnh đầu: "Cô đã quên mất, từ lúc sinh ra là được cấu thành từ gì sao? Cô đã quên, là ai đã hại cô trở thành dáng vẻ này sao? Da người của cô, bị hắn hủy hoại, chỉ có thể trở thành hình dạng như vầy để tồn tại, cô không hận sao?"
Đáp án người đàn ông muốn chỉ có một.
Cô ta khẽ gật đầu, lại lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn giống như dao nhỏ mài lên mảnh thủy tinh vỡ, rất chói tai: "Tôi."
"Anh cả là, của Sở Ý."
"Của tôi"
"Của Sở Ý"
Giống như một con búp bê máy móc lặp đi lặp lại, sau đó, trên khuôn mặt không có ngũ quan, cái miệng đáng sợ có thể cắn nuốt âm hồn lại mấp máy lộ ra, sau đó là một tiếng cười quỷ dị: "Anh cả, của Sở Ý!"
Dù người đã chết, cũng là của Sở Ý.
Không thể, cho người khác.
Ai cướp bảo bối của Sở Ý, đều phải chết!
Người đàn ông buông bàn tay đang ấn lên đầu của huyết ảnh, nhìn huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/3374620/chuong-72-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.