"Xin lỗi!"
Diệp Vi Vi nghe tiếng mình nói ra hai chữ như vậy.
Tay ở bên hông lập tức siết chặt, chỉ là lúc này đây, không làm Diệp Vi Vi cảm giác đau đớn, anh cười, tiếng của anh luôn lạnh lùng và trầm thấp tựa như dòng suối đêm chảy róc rách, rất êm tai, chỉ là, giờ phút này, cô dường như cảm thấy, trong dòng suối chảy róc rách kia, có gió lốc thổi qua, làm tin cô run nhẹ.
"Anh nhận ra, chính mình hiện tại ghét nhất nghe được, chính là hai từ xin lỗi này, đây là từ thật sự khiến người ta ghét nhất thế gian."
Xin lỗi, xin lỗi, một lời xin lỗi, có thể thu hồi tình cảm đã bồi đắp, một lời xin lỗi, có thể làm cho bước chân đã tiến về phía trước dừng lại, một lời xin lỗi, có thể làm xáo trộn tất cả hồi ức giữa anh và cô.
Tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, có người ở bên ngoài không kiên nhẫn hét lên:
"Người bên trong có ổn không? Mẹ nó rớt xuống bồn cầu à, mau ra đây đi, mẹ nó ông không nín được! Đây là nơi công cộng!"
囧, vào lúc đó, bầu không khí sầu vì tình giữa cô và Phong Sở Mạc bị tiếng hét bên ngoài phá nát, phá tan tành tan tác không còn gì.
Diệp Vi Vi liếc mắt nhìn chung quanh, nhà vệ sinh này trang trí rất xa hoa, còn lớn hơn nhà cô ở, nhưng mà, cô lại cùng Phong Sở Mạc ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, nói chuyện có hơi rối ren lộn xộn, chắc đầu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/3374612/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.