Sắc mặt của Phong Sở Mạc nặng nề, bởi người bắt lấy Miêu Linh trước mặt này, hay cũng có lẽ là bởi sự tình vừa mới phát sinh ở chỗ của Diệp Vi Vi, tóm lại, tâm tình của anh lúc này rất bực bội, bực bội đến muốn giết người.
"Thả nó."
Sở Phương Nguyên giữ chặt Miêu Linh đang vừa kêu meo meo vừa cố giãy giụa để thoát ra ngoài lòng bàn tay, rất có hứng thú lật qua lật lại thân hình của Miêu Linh để đùa nghịch, để xem cho rõ ràng, rành mạch, càng quá đáng hơn là anh ta còn bẻ hai chân của đối phương ra, xem xét chỗ bụng của Miêu Linh, trong tiếng kêu sắc nhọn như đã mất đi trinh tiết của Miêu Linh, anh ta cong môi, nói:
"Ai nha, hóa ra thật sự là một bé trai đây.".
Lời nói của anh ta như muốn ám chỉ điều gì, hai mắt của Phong Sở Mạc hơi hơi nheo lại, không nói gì, mà là trực tiếp động động ngón tay, một tia âm khí thuận thế lan tràn, vụt ra, tay của Sở Phương Nguyên như là bị thứ gì hung hăng đánh một cái, đau xót, anh ta đành buông tay, Miêu Linh với hai hàng lệ chảy ròng ròng, chạy ra, bổ nhào vào lòng Phong Sở Mạc.
"Meo meo meo meo meo"
Tiếng mèo kêu liên tiếp vang lên, Miêu Linh đang xấu hổ và giận dữ muốn chết đã quên mất chính mình có thể dùng ý thức để giao lưu trực tiếp với Phong Sở Mạc, vừa kêu, còn vừa run rẩy giơ móng vuốt nhỏ của mình lên không ngừng khoa tay múa chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/3374606/chuong-67-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.