"Anh rốt cuộc muốn làm gì! Phong Sở Mạc, uống phí lúc trước tôi còn cảm thấy anh là người không phải quá xấu, anh hiện tại cầm một động vật nhỏ vô tội uy hiếp tôi như vậy, anh có phải là đàn ông hay không!"
Nỗi sợ hãi dưới đáy lòng Diệp Vi Vi tan đi hết bởi vì ánh mắt đáng sợ của Phong Sở Mạc: "Anh muốn làm gì tôi, thì làm đi, nhưng anh buông Tiểu Hắc ra ngay!"
Trong mắt cô gái có ngọn lửa cháy phừng phực, có chút chán ghét, Phong Sở Mạc ngẩn ra, cảm thấy rất khó chịu.
"Meo!"
Con Miêu Linh giả chết trong tay bị Phong Sở Mạc vô ý thức tăng thêm sức làm nó cảm giác cổ bị siết sắp đứt, không nhịn được lạnh giọng hét chói tai, đại ca, chúng ta đang diễn trò đó, ngàn lần vạn lần đừng có diễn giả thành thật.
Đầu óc Phong Sở Mạc chợt tỉnh táo lại, lạnh lùng liếc Miêu Linh một cái, không cho nó làm lộ bí mật.
Dưới ánh đèn mờ mịt, Diệp Vi Vi không nhìn thấy trao đổi ý thức giữa một người một mèo, chỉ lo lắng nhìn bàn tay đang siết chặt cổ Miêu Linh của Phong Sở Mạc, sợ đối phương không kiềm chế được, thật sự bóp gãy cổ Tiểu Hắc.
"Vi Vi, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi."
Tay Phong Sở Mạc trượt trên đôi chân trần của Diệp ViVi, từ từ hướng lên trên, cơ thể cô ngửa ra sau theo bản năng, ánh mắt người đàn ông này quá nguy hiểm, quá nóng bỏng, làm cho cô có hơi không chịu nổi.
"Anh biết em quan tâm thằng mèo này, lúc trước nó không còn xương cốt, sắp hồn phách tán, bị thương không nhẹ, cơ thể chia năm xẻ bảy, rất thảm, nếu như anh không kịp thời ra tay, có lẽ hiện tại đã tan thành mây khói, nhóc đáng thương, thật vất vả tu luyện ra một chút linh tính, lại có kết cục như thế này đây."
Miêu Linh nghe đại ca nói dối trắng trợn, suýt nữa là nhịn không được mở mắt và trợn mắt, bị thương không nhẹ, chia năm xẻ bảy, anh ta nói ngay khi cơ thể bị đâm linh hồn tiêu tán, cũng chia năm xẻ bảy, bầm thây thành nghìn đoạn, sao anh ta có thể che lương tâm nói láo như vậy, tốt ghê nhở?
"Tiểu Hắc."
Khóe mắt Diệp Vi Vi hơi nhức, nhìn Miêu Linh thoi thóp nằm trong lòng bàn tay Phong Sở Mạc, trong lúc nhất thời, tất cả tức giận đối với Phong Sở Mạc đều tiêu tán, thậm chí, còn cảm kích, cô chưa bao giờ biết, vì mình không kịp thời bảo vệ thi thể Tiểu Hắc, sẽ làm cho linh hồn nó suýt là bị tiêu tán, cô, cô không phải là chủ nhân tốt.
Phong Sở Mạc không nhìn Diệp Vi Vi, cụp mắt xuống và nói ra những lời mình đã sớm biên tập ở trong lòng, thành thật mà nói, Phong Sở Mạc không thành thạo mở to mắt nói láo, có điều, khi nghĩ đến Diệp Vi Vi có thái độ khác biệt khi đối đãi với mình và Tiểu Hắc, thì anh có thể làm tất cả.
"Dù hiện tại nó được anh bảo vệ, không đến mức bị hồn phi phách tán, chỉ là, cũng là nỏ mạnh hết đà, bản thân không có năng lực đầu thai, nếu còn cố ở dương gian thêm ngày nào nữa thì hồn phách sẽ càng suy yếu đi, việc tan thành mây khói cũng là chuyện sớm muộn."
"Anh rất muốn biết, vì sao em lại âu yếm Tiểu Hắc, có thể trả giá đến mức đó."
Câu cuối cùng, trong giọng nói Phong Sở Mạc không che được mùi rất chua, chua đến mức làm cho người ta muốn bỏ qua cũng khó, nhất là trong lúc lơ đãng nhấn mạnh hai từ âu yếm!
Sự chua xót dưới đáy lòng Diệp Vi Vi theo câu nói cuối cùng của Phong Sở Mạc bị ném đến vương quốc Java, cô lại liếc mắt nhìn Miêu Linh yếu ớt trong lòng bàn tay người đàn ông, thoạt nhìn có thể tắt thở bất cứ lúc nào, đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi lo lắng khẩn trương sợ Phong Sở Mạc tức giận sẽ làm gì Tiểu Hắc là hoàn toàn vô cớ, Diệp Vi Vi day trán, khẽ cười, cười mà kèm tiếng nghiến răng nghiến lợi:
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, muốn báo đáp bằng thịt hay là gì khác, nói một lời!"
"Anh cứu Tiểu Hắc, về phần khác, chỉ cần anh nói, tôi đều đồng ý với anh."
Đặc biệt lớn gan, đặc biệt sảng khoái, cũng không đợi Phong Sở Mạc ấp ủ cảm xúc, trong lúc nhất thời, Diệp Vi Vi hào phóng làm cho Phong Sở Mạc ngẩn người sửng sốt, lời trong miệng, dừng lại nửa chừng.
Diệp Vi Vi, sao không đi con đường đã định trước?
Diệp Vi Vi quả thật không đi theo con đường đã định trước, có lẽ ở sâu trong đáy lòng cô, đã có chút cảm xúc với Phong Sở Mạc, một số cảm xúc đã thay đổi.
Nếu hai người không bị âm dương ngăn cách, nếu hai người gặp nhau không phải kỳ dị như vậy, có lẽ, Diệp Vi Vi đã sớm phát hiện ra biến hóa nào đó, ví dụ như, cô chưa bao giờ vì bất luận kẻ nào uy hiếp, hay bất cứ chuyện gì mà bán đứng thân thể mình, mà là tình nguyện đâm vỡ đầu chảy máu, cũng chưa bao giờ tình nguyện thỏa hiệp, còn đối với Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi giống như, dần dần thỏa hiệp thành thói quen rồi.
Tóm lại, nhìn bộ dáng Phong Sở Mạc há to miệng, ngơ ngác, rớt mất hình tượng, cô nên là người phẫn nộ, xấu hổ, thậm chí thù hận mới đúng, nhưng cô không hề như thế, chỉ cảm thấy buồn cười, cảm thấy lúc trước mình sợ Phong Sở Mạc như vậy, có hơi buồn cười, trong khoảnh khắc này, Diệp Vi Vi một lần nữa xác định, người đàn ông trước mặt này, không là nam quỷ, sẽ không gây tổn thương mình.
Áo khoác màu trắng bị ném lên sô pha, chân khẽ nhấc lên, một đôi giày cao gót từ trên chân rơi xuống, lộ ra một đôi chân dài nhỏ, dây áo ngực móc vào đầu ngón tay, khẽ lắc, Diệp Vi Vi không chỉ cởi quần áo, mà gần giống như là đang quyến rũ Phong Sở Mạc, ít ra, Phong Sở Mạc cảm thấy như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]