Diệp Vi Vi không nhớ rõ cha mẹ của mình nữa, cũng không nhớ rõ cuộc sống trước kia của mình, ký ức của cô, bắt đầu từ đoạn những thân thích kia đẩy cô, đẩy đến đẩy đi, cuối cùng đẩy vào cô nhi viện.
Trước kia là giữ ngọc lại để tưởng nhớ, hiện giờ thật sự cần dùng tiền, Diệp Vi Vi liền bán miếng ngọc đi với cái giá không thấp.
"Chào cô, xin hỏi có yêu cầu gì sao?"
Nhân viên ở quầy bán châu báu chuyên nghiệp ngẩng đầu nở nụ cười, sau đó, trong nháy mắt cảm thấy chính mình bị mê hoặc.
Người đàn ông mặc một bộ đồ giản đơn, trên trắng dưới đen, một mái tóc dài đen nhánh phiêu dật, lông mày cao xa, mắt lạnh như sao, chỉ là đứng ở nơi đó, cũng đã vượt qua hết thảy những thứ xung quanh, nhìn anh, phảng phất như cả người lẫn tim, đều trở nên yên tĩnh theo.
"Vừa nãy, thứ mà cô ấy mới bán ở đây."
Phong Sở Mạc giơ tay, đặt một cái vòng ngọc được điêu khắc cực kỳ tinh xảo lên quầy: "Đổi cái kia"
Phong Sở Mạc không biết ý nghĩa của miếng ngọc kia đối với Diệp Vi Vi, lại nhớ rõ, biểu tình của cô mỗi một lần vuốt ve miếng ngọc đó, là hoài niệm, là buồn bã.
* * *
"Ai, tớ bảo này, ngày thường không phải cậu thích xem anh đẹp trai nhất hay sao? Anh trai vừa nãy đẹp trai như vậy, sao mà cậu cứ cúi đầu mãi không nhìn?"
Nhìn bóng hình tuấn mỹ đến cực điểm của người đàn ông kia biến mất thật lâu, nhân viên quầy mới lấy lại tinh thần, chọt chọt một cô gái khác ngồi bên cạnh đang đối diện với máy tính.
"Ai? Vừa mới không phải chỉ có một cô gái đi vào hay sao?"
"Đi vào bán đồ vật, ở đâu ra anh đẹp trai chứ! Mạch Mạch, có phải là cậu suốt ngày nhớ anh đẹp trai nhớ đến điên rồi không."
Đối phương trêu đùa.
"Không phải, anh ấy còn đổi ngọc thạch với tớ cơ mà, cậu xem xem!"
Miếng ngọc trong tay trong suốt lóng lánh, đây làm sao có thể là giả.
Trong máy theo dõi, sau khi Diệp Vi Vi đi rồi, trước sau không có ai tới, ban ngày ban mặt, trên người hai cô gái đều toát mồ hôi lạnh.
Diệp Vi Vi cầm tiền, đi cửa hàng hương nến một chuyến, mua không ít hương nến, lại mua một lọ đựng tro cốt cỡ nhỏ.
"Đây là mua cho người nhà của tôi"
Diệp Vi Vi ôm lọ đựng tro cốt cỡ nhỏ kia, cười đặc biệt đẹp.
Phong Sở Mạc vẫn luôn đi theo cô, nhìn Diệp Vi Vi thiêu một túm lông đen nho nhỏ kia thành tro tàn, rót vào lọ tro cốt một cách cẩn thận, sau đó, Diệp Vi Vi lần đầu tiên hào phóng như vậy, toàn bộ hành trình đều gọi xe taxi, đến ngôi chùa Bảo Đỉnh nổi tiếng nhất thành phố A, quyên góp không ít tiền, mới quyên được một cái vị trí tốt cho lọ tro cốt nho nhỏ tro kia:
"Hy vọng kiếp sau, Tiểu Hắc có thể đầu thai tốt."
Chỉ là lúc trước khi rời đi, nghĩ nghĩ, Diệp Vi Vi lại thắp một ngọn đèn Trường Minh cho một người khác.
"Chúng ta quen biết nhau, kỳ thật, nếu không phải vì gặp được những chuyện lung tung lộn xộn đó của anh, thì tôi với Tiểu Hắc còn chưa chắc đã có duyên gặp mặt đây, còn có, cảm ơn anh lần trước giúp tôi cứu sống Tiểu Hắc, tôi rất cảm kích anh, một lần kia, đã giúp tôi lấy lại túi tiền, còn có, chuyện ở nhà lớn nhà họ Phong, đã đưa tôi ra ngoài, Phong Sở Mạc, thật ra, anh là một người khá tốt, anh cũng phải sớm ngày đi đầu thai đi, đừng lưu lại trên thế gian nữa, dưới âm phủ có rất nhiều người vợ tốt lại có sẵn, dựa vào dáng người với cả thân phận cậu chủ cả của anh, nhất định cũng là hàng sốt dẻo dưới âm phủ, về sau nhất định sẽ là đối tượng bị rất nhiều chị em nhào vào trong ngực đấy, cho nên, đừng đến tìm tôi nữa, tôi chỉ nghĩ, về sau sống một cuộc sống yên bình."
Diệp Vi Vi mỉm cười, đọc xong một đoạn này, cô cung cung kính kính thắp một nén hương:
"Nghe nói quỷ đều ăn hương khói cung phụng, về sau, nếu có thời gian, lúc tôi tới thăm Tiểu Hắc, cũng sẽ thuận đường đến thăm anh, chúc anh sớm ngày kết hôn nhé."
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Vi Vi xoay người, khi bước qua cầu thang cao cao của Bảo Điện, cô bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn một chỗ không có lấy một bóng người một cái, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Phong Sở Mạc ôm Tiểu Hắc, nhìn ngọn đèn Trường Minh viết tên Phong Sở Mạc kia, tay của anh, vuốt ve cổ của Miêu Linh, giọng nói thầm kín, nghe không ra vui buồn:
"Có đôi khi, tôi thật sự hy vọng, chính mình vĩnh viễn đều là Tiểu Hắc"
Một trận gió thổi qua, đèn Trường Minh tắt, Diệp Vi Vi, anh sẽ không nhận phần thiện ý này của em, cho nên, xin lỗi, muốn làm em thất vọng rồi, bởi vì, vợ của anh, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình em, anh sẽ đi tìm em, không lâu về sau.
"Tiểu Hắc, kế tiếp, phải xem mày đấy"
Phong Sở Mạc nghiêng đầu nói với Miêu Linh, Miêu Linh không biết vì sao lại có dự cảm không lành, rụt rụt cổ, khí trời lại thay đổi, thật là, thời tiết đáng chết này, lạnh chết mèo rồi.
Bao giờ thì mùa xuân mới đến, nó sắp bị tâm trạng nóng lạnh bất thường mấy ngày nay của đại ca mình đông lạnh chết rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]