Chương trước
Chương sau
Hồ Phong đột nhiên xoay người, dao nhỏ chém đến, hung hăng đâm về phía đầu của đối phương, trong mắt gã ta là vẻ hưng phấn, gã ta không sợ hãi cái thứ bị mình hành hạ đến chết này.

Ngay sau đó, vẻ hưng phấn trong mắt Hồ Phong rút đi, rõ ràng dao nhỏ đã đâm trúng đầu của đối phương, nhưng máu tươi hay kêu thảm thiết gì đó, đều không có xảy ra, chỉ cảm thấy đâm đến không khí, mà gã ta, trơ mắt nhìn con chó săn tựa hồ là bị chọc giận kia, chặt đứt cánh tay mình chỉ bằng một móng vuốt.

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên cánh tay Hồ Phong đầm đìa máu thịt, gã ta cũng là kẻ tàn nhẫn, chịu đau đớn xong, sau đó là hoàn toàn tỉnh táo, sau khi tỉnh táo lại, thân mình gã ta vừa lật, nhanh chóng lăn ngay khỏi chỗ đó, trong miệng chó săn phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, đột nhiên nhào về phía Hồ Phong.

Tránh không thể tránh, mắt thấy cái mồm rộng đầm đìa loang lổ máu tươi thật lớn kia xông thẳng về phía đầu mình, Hồ Phong thuận tay kéo cô thiếu nữ kêu thảm nhất bên người mình qua, ném về phía cái miệng rộng của chó săn.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương khủng bố của phụ nữ, răng rắc một tiếng, là tiếng tứ chi đứt gãy, đó là Dịch Tiểu Lam, mặc kệ là chân tình giả ý, thì đó cũng là người phụ nữ đã đi theo Hồ Phong hơn một năm rồi, vậy mà Hồ Phong lại mắt cũng không nháy một cái, cứ thế đẩy Dịch Tiểu Lam ra chịu chết!

"Chạy mau!"

Không biết là ai gào lên trước, cái gì mà đành chịu thôi, cái gì mà Hồ Phong uy hiếp, cái gì mà nhất định phải ở trong gian phòng với Hồ Phong để chờ cái gọi là đại sư đến thu phục oan hồn, Hồ Phong điên rồi, hoàn toàn điên rồi, so với con chó săn khủng bố kia, thứ các thiếu niên trong phòng này càng sợ hãi hơn, chính là Hồ Phong!

Bọn họ hoảng loạn lao về phía cửa phóng, con chó săn đang gắt gao đè lại Hồ Phong bằng một móng vuốt nhìn biểu tình kinh hãi đan xen với tức giận của Hồ Phong kinh, bĩu môi, không hề có ý định đuổi theo những tên thiếu niên kia, trừ mấy đứa trong đó, đối với những người khác, nó không có hứng thú, mà đứa dưới móng vuốt này, nó có hứng thú với gã ta nhất, cũng không thể lập tức cứ thế cắn chết được.

Hốc mắt trống rỗng đen thăm thẳm của chó săn nhắm ngay mặt Hồ Phong, sau đó, hung hăng cắn một ngụm.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết quen thuộc lại vang lên, làm những thiếu niên kia càng chạy nhanh hơn.

"Hồ Phong, Hồ Phong có phải là, đã chết, rồi hay không?"

Không có chó săn đuổi theo, cũng không có Hồ Phong đuổi theo ra đi giết bọn họ. ngôn tình ngược

"Trì Loan đã chết, Dịch Tiểu Lam cũng đã chết, chúng ta, chúng ta, có nên, báo cảnh sát, hay không?"

- -

Cha Hồ lại nhận được điện thoại của Cục Cảnh Sát, ông ta gần như thấy hơi phiền chán, lại không thể không kìm nén tính tình đi nghe, ngay sau đó, ông ta đứng phắt dậy: "Anh nói cái gì? Giết người? Không có khả năng! Con trai tôi chỉ là có chút không nghe lời, nó vẫn còn nhỏ, sao có thể giết người!"

Vị thành niên giết người, còn là tàn nhẫn giết chết hai người thiếu niên thiếu nữ ngày thường rất thân với gã ta, vụ án như vậy, đã không còn là trình độ dễ dàng bị ép xuống như chuyện hành hạ chó mèo đến chết nữa, đặc biệt là người nhà của Trì Loan và Dịch Tiểu Lam, bọn họ gần như là muốn chính tay giết chết Hồ Phong luôn, hai nhà bọn họ đúng là không có quyền có thế bằng nhà họ Hồ, thế nhưng cũng không phải tiểu dân tiểu chúng bình thường trên phố, họ quyết tâm truy cứu đến cùng, cha Hồ bôn ba mấy ngày, lại không có chút tác dụng nào, điều duy nhất ông ta có thể làm được, cũng chỉ là gửi Hồ Phong trong một bệnh viện tốt hơn một chút để điều trị trước.

Khi cảnh sát đến bệnh viện thẩm vấn, Hồ Phong vẫn luôn nói là oan hồn của chó săn về báo thù, là do một con mèo giở trò quỷ, tất cả mọi người coi gã ta là bệnh tâm thần, nếu không phải bị tâm thần, thì làm sao lại giết chết bạn chơi của chính mình một cách tàn nhẫn như vậy?

Tuy rằng trong đó xác thật có điểm đáng ngờ, ví dụ như cái đứa bị tàn tật, Lý Phong kia, còn cả miệng vết thương dữ tợn trên mặt Hồ Phong nữa, thế nhưng sự kiện chó cỡ lớn vào nhà đả thương người cũng không phải không có, huống chi, cảnh sát điều tra xong mới phát hiện, cái tên Hồ Phong này, mấy ngày nay cả ngày đều mua động vật chuyển về biệt thự rồi hành hạ đến chết, còn từng mua chó cỡ lớn, bị thương thành như vậy hoàn toàn là tự làm tự chịu, Trì Loan là bị người dùng đao đâm chết, trên chuôi đao vẫn còn vân tay, Dịch Tiểu Lam càng là bị Hồ Phong đẩy ra trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, một thiếu niên như vậy, đã không phải chỉ dùng không nghe lời, không hiểu chuyện linh tinh là có thể giải thích được.

Mấy người thiếu niên làm chứng kia, cũng không dám nói ra oan hồn linh tinh, trải qua một lần như vậy, bọn họ, là thật sự biết sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.