Chương trước
Chương sau
"Chính là do con mèo này quấy rối, những gì chúng ta trải qua trong mấy ngày nay, nhất định là do con mèo chết tiệt này làm!"

"Con mèo đen mà chúng ta cùng nhau giằng co hôm đó, giống nó y như đúc"

"Ngày đó ở biệt thự, tao từng nhìn thấy con mèo đen này, cùng xuất hiện chung với mấy thứ kia, nó không phải là mèo đã chết rồi sao? Sao lại vẫn sống đến giờ, thật là quỷ dị!"

Tiếng mồm năm miệng mười ồn ào, Hồ Phong đột nhiên từ trên giường đứng lên, đẩy một cái làm ngã người phụ nữ muốn dựa trên người gã, đi đến trước máy tính, nhìn con mèo đen uy phong ngồi trước xe đẩy của người phụ nữ nhìn ngó xung quanh trên màn hình: "Tìm nó!"

Giọng Hồ Phong âm u: "Tao mặc kệ nó là chết hay sống, dám để cho tao mất mặt như vậy, tao muốn rút gân lột da nó ra!"

Tuy rằng sự tình tạm thời giải quyết, nhưng những người sống trong phạm vi này đều biết cậu chủ nhà họ Hồ hành hạ chó mèo đến chết, làm cha Hồ rất là bất mãn, răng dạy Hồ Phong một trận, trận giáo huấn này, không không làm cho Hồ Phong thức tỉnh, mà ngược lại, còn càng làm cho gã nảy sinh lòng ác độc, mấy ngày nay không những không ém bớt, ngược lại, chuyên môn tiêu tiền mua về một ít động vật để hành hạ đến chết, động vật nhỏ đã không đủ cho gã phát tiết tâm lý nữa, ngày hôm qua, gã ta đã hành hạ một con chó săn cỡ lớn đến chết.

Mặc dù mọi người ít nhiều đều đã làm chuyện hành hạ đến chết đó, nhưng mấy ngày nay, đặc biệt là ngày hôm qua, những người đã chứng kiến thủ đoạn của Hồ Phong, nhất thời, đều không dám nhìn thẳng ánh mắt của Hồ Phong.

"..."

Một tiếng hét thảm đã đánh gãy vẻ bạo ngược trong mắt Hồ Phong cùng sự kính sợ mơ hồ trong lòng mọi người, một tiếng kêu kia, truyền đến từ phía WC.

"Là Lý Phong!"

"Chẳng lẽ là những thứ đó lại đến nữa?"



"Sợ cái gì, mấy thứ kia, lúc còn tồn tại là đồ chơi của chúng ta, đã chết cũng chỉ dám hù dọa người thôi, tên Lý Phong vứt đi này!"

So với dáng vẻ kinh hoảng thất thố của những người khác, Hồ Phong lại rất bình tĩnh, mặt gã âm trầm, trừng mắt, liếc nhìn những kẻ nhát gan chung quanh này đó một cái: "Đi cùng tao."

"Á! Đừng!"

"Á, đừng tìm tôi, không phải tôi làm"

"Nó lại tới nữa, cứu mạng!"

Một tiếng gào thê lương thảm thống đến cực điểm, căn bản không giống như tiếng kêu khi chỉ trải qua một chút hoảng hốt vang lên, tiếng gào gần như đâm thủng màng nhĩ và lá gan của những người vốn dĩ nơm nớp lo sợ đi theo Hồ Phong đến WC.

"Không, không có tiếng nữa"

Một thiếu niên dừng lại.

"Cậu, cậu Hồ, làm sao bây giờ, vẫn đi vào sao?"

"Má nó nhát gan!"

Lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn vài người một cái, Hồ Phong đá một chân lên trên cửa, rầm một tiếng đổ lớn vang lên, cửa bị phá ra, mà người đang dính sát lên cửa bên trong cũng bị đập mạnh lên bồn rửa tay.



"Lý Phong?"

Vài người vọt vào WC, cảnh nhìn thấy một gương mặt cực kỳ hoảng sợ, đó là Lý Phong, mà thứ càng khủng bố, là cánh tay của gã ta, đã bị tách khỏi thân mình gã, ngón tay bị cụt kia còn đang hơi co giật, như là còn có tri giác vậy.

Chỗ Lý Phong cụt tay, miệng vết thương dữ tợn phảng phất như là bị dã thú cỡ lớn hung dữ cắn nuốt, xé rách, máu tươi ùng ục trào ra, xương trắng đan xen.

Lý Phong có thể là đã hôn mê bất tỉnh, thế nhưng, một cánh tay nguyên vẹn khác của gã ta, còn đang vũng vàng duy trì tư thế cầm cái gì đó, mới vừa rồi, gã ta đã muốn mở cửa chạy trốn, nhưng, gã ta thậm chí chưa kịp chạy ra.

Các thiếu niên từng giết chết quá nhiều chó mèo, tuy rằng phần lớn người ban đầu đều chỉ là làm theo các cô chủ cậu chủ như Hồ Phong vì không dám không làm theo, kỳ thật, chậm rãi, dần dần, trái tim cũng cứng rắn, bọn họ thích loại chuyện hành hạ đến chết đối với động vật nhỏ vô tội để trút ra cảm xúc này, tuy nhiên, trải qua mấy ngày này, cuối cùng đã làm số lớn người trong đó, phải thay đổi cái tâm lý không sao cả ấy.

Sau khi bị oan hồn chó mèo tấn công trong biệt thị ở buổi tối ngày hôm, gã chỉ bị thương nhẹ, tuy rằng bị báo chí đưa tin, hung hăng mất mặt, nhưng có mấy người trong đó có gia đình tương đối có thế lực, đã giải quyết được ảnh hưởng do chuyện kia tạo thành, một ít người trong đó chẳng coi chuyện đó ra gì, thậm chí dưới kiến nghị của Hồ Phong, càng làm tổn thương những chú chó chú mèo ấy trầm trọng thêm, mà có một số người, lại bắt đầu tin báo ứng, mỗi khi động thủ, đã bắt đầu do dự.

Quả nhiên, sau đó, vài người lại lần nữa bị tấn công bởi những động vật không nhìn thấy, có người bị cắn, có người bị cào, thậm chí có người nửa đêm vẫn luôn nghe thấy tiếng chó mèo kêu thảm thiết, rất nhiều người đều muốn rời khỏi cái đoàn thể này, nhưng lại khiếp sợ hành vi ngoan độc và gia thế của Hồ Phong, không có người dám chủ động đề xuất.

Hơn nữa, những con chó con mèo đó, chúng nó dù có biến thành quỷ, cũng chỉ dám dọa nạt đả thương người, cũng không dám làm chuyện quá đáng, không phải Hồ Phong cũng nói là ông già nhà gã ta đã cố ý mời một vị đại sư rất lợi hại từ thành đô đến, để làm cho hồn phách của những con chó con mèo dám trả thù đó cũng bị diệt sạch sao?

Bọn họ là vì an toàn của bản thân nên mới đi theo Hồ Phong, tạm thời cùng nhau ở lại nơi này, ngày hôm qua, bọn họ thậm chí còn cùng Hồ Phong ngược đãi một con chó săn cực kỳ hung hãn đến chết, làm cho lá gan của bọn họ cũng trở nên lớn hơn, con chó săn hung ác như vậy cũng không phải đối thủ của bọn họ, huống chi là những con vật nhỏ kia.

Thế nhưng, những thiếu niên này đã quên mất, con chó săn hung ác kia, là đã bị người tốn rất nhiều sức, phải trả một cái giá đắt mới bắt được, cái gọi là động vật cỡ lớn mà bọn họ hành hạ đến chết cũng chỉ là một con rối gỗ toàn thân bị gây tê nên vô pháp nhúc nhích cũng vô pháp phản kháng mà thôi.

Editor: Nguyệt Trường Ly
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.