Diệp Vi Vi cho rằng mình đã chết rồi, nếu không phải đã chết rồi, sao cô lại có thể đứng xem lại tất cả những chuyện to nhỏ phát sinh kể từ sau khi mình vào nhà họ Phong như đang cưỡi ngựa xem hoa thế này, nếu không phải đã chết rồi, vậy thì hiện giờ, cô lại đang ở đâu đây?
Hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ là cô đang bị cả một biển xác chết vây quanh trùng trùng điệp điệp kia, mặc dù bây giờ nhớ lại, cô vẫn cứ thấy không rét mà run, sao cô có thể sống sót trong hoàn cảnh đó được.
Nơi đây là một mảnh đen tối âm trầm, không có lấy một tia ánh sáng, con mắt của Diệp Vi Vi mở to, nhưng trong mắt ngoại trừ bóng tối, cũng chỉ còn bóng tối: "Có ai không?"
Diệp Vi Vi không nhịn được kêu, mặc dù cô đã chết, thì cũng nên có đầu trâu mặt ngựa gì gì đó đến dẫn mình đi chứ, nếu quỷ cũng có, thì nhất định, cũng có đầu trâu mặt ngựa, dây thần kinh cực thô của cô đã bắt đầu nghĩ về sinh hoạt sau khi chết của mình.
Thế nhưng, không có người, không có tiếng động, mặc cho Diệp Vi Vi có gào to, dậm chân như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là kịch một vai của một mình cô thôi, trong bóng tối, không biết thời gian trôi đi bao lâu, là hoàn cảnh có thể bức con người ta phát điên.
Giọng nói của Diệp Vi Vi có chút khàn khàn: "Dù sao cũng nên có người đến đón tôi chứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/2974421/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.