Edit: Ryal
Uông Sở Lương nói: "Về quê tôi, em đừng quá ngạc nhiên đấy nhé".
Lương Hiệt vừa lái xe vừa hỏi: "Ngạc nhiên à? Sao em phải ngạc nhiên?".
Uông Sở Lương cười cười: "Không có gì, chỉ nghèo tới nỗi không có quần để mặc thôi".
Lương Hiệt cũng cười bảo y nghịch ngợm.
Uông Sở Lương nghịch thì sao, y nói hươu nói vượn đấy, nhưng câu "đừng quá ngạc nhiên" ấy lại là một lời nhắc nhở đầy thiện chí.
Dựa theo kế hoạch của y thì Lương Hiệt sẽ thấy đường về càng ngày càng quen thuộc, tuy thôn đã đổi tên nhưng địa điểm thì vẫn thế. Ngày ấy Lương Hiệt từng theo người nhà tới đây một lần, tuy đã hơn hai mươi năm, nhưng khi đi trê con đường ấy chắc ít nhiều gì cũng có vài kí ức được khơi dậy.
Những kí ức đó sẽ bùng nổ hòan toàn khi họ chính thức đặt chân tới quê của Uông Sở Lương.
Đương nhiên, tiền đề là, Lương Hiệt thực sự có đầu óc.
Uông Sở Lương nghĩ vậy, chứ sự thật không như y mong muốn.
Khi lái xe vào đến thôn, Lương Hiệt chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Em đỗ ở đâu thì được?".
Uông Sở Lương suýt thì tức đến nỗi ngất đi, y thấy mình đã đánh giá quá cao Lương Hiệt rồi, xem ra chuyện này không thể không tự tay giải quyết.
"Tùy em". Y đáp. "Ở đây không có cảnh sát dán giấy phạt đâu".
Lương Hiệt cười cười: "Sao thế? Về nhà rồi mà còn bực bội à?".
Uông Sở Lương cảm thấy có lẽ hắn cũng không ngốc đến mức đó, ít ra vẫn biết mình bực.
Đỗ xe ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/955958/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.