Edit: Ryal
Đây không phải lần đầu tiên Lương Hiệt hỏi Uông Sở Lương câu này.
Theo như hắn nhớ thì ít nhất cũng ba lần rồi, mỗi lần là một cách hỏi khác nhau.
Anh có biết ai tên Uông Lâm không?
Anh có quan hệ gì với Uông Lâm?
Anh... thực sự không phải Uông Lâm sao?
Quá tam ba bận. Sau khi Uông Sở Lương đưa ra câu trả lời phủ nhận cho cả ba lần đó, Lương Hiệt tự thề sẽ không hỏi nữa.
Chán chết, chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Hai mươi năm đã trôi qua, hồi xưa cũng chẳng chơi với nhau được mấy ngày, khuôn mặt của người kia cũng nhòa đi trong trí nhớ. Nhận lầm cũng là chuyện thường thôi.
Lương Hiệt tự nhủ như vậy.
Huống chi Lâm Lâm nhỏ tuổi hơn hắn, suốt ngày gọi hắn là anh, lúc thẹn thùng sẽ mím môi gọi "anh Lương Hiệt". Còn Uông Sở Lương lại lớn hơn hắn hai tuổi, khi ở bên nhau người kia rất ngoan hiền, lúc nào cũng nghe lời hắn, nhưng chỉ gọi "Lương Hiệt" chứ chẳng có lấy một biệt danh.
Y giải thích là giữa họ không cần biệt danh, có yêu nhau đâu, gặp là chịch thôi ấy mà.
Lương Hiệt thấy cũng đúng, nghĩ y quả là hiểu chuyện, trâu bò.
Dường như Uông Sở Lương vẫn luôn duy trì một ranh giới rất rõ ràng giữa hai người họ, thi thoảng Lương Hiệt có chạm đến nó mà y thì vẫn chẳng hề dao động mảy may.
Nhưng hắn lại thường xuyên có cảm giác người kia yêu thầm mình, đúng là vừa mâu thuẫn vừa rối rắm.
Cả hai cứ tiến rồi lùi như đang đánh cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/955943/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.