Biểu cảm vừa đóng băng vừa câm nín trên mặt Tiêu Mộ Vũ chọc cười Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu tươi cười nghiêng lên người Tiêu Mộ Vũ, sau đó chớp mắt nói: "Tiểu Tả nói không sai, vật sở hữu trên người, có thể không cần gì hết, nhưng không thể không có em."
Tiêu Mộ Vũ trợn trắng mắt với Thẩm Thanh Thu, người này càng ngày càng càn rỡ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi, lên tiếng: "Chúng ta có thể thử, vật sở hữu ở mức độ nào có thể truyền dẫn cùng. Dù sao một khi sử dụng đạo cụ này, không thể chỉ dẫn theo hai người chúng ta."
Công dụng như thể rất bình thường nhưng vào thời khắc quan trọng có thể phát huy tác dụng rất quan trọng, đặc biệt là tương lai còn là ẩn số, rất có khả năng sử dụng tới nó chính là tăng thêm một cơ hội sai số.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, trong lòng cô ấy đã có tính toán về chuyện này.
"Được rồi, nếu mọi người đã rút xong rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi. Quy tắc cũ, ngày mai tới ăn cơm trưa." Tiêu Mộ Vũ lên tiếng.
Ba người Trần Khải Kiệt vui vẻ không thôi, vội vàng gật đầu. Chỉ có Thẩm Thanh Thu xụ mặt, mặt mày không cam tâm nói: "Mua nguyên liệu tươi, xử lí sạch sẽ, nếu không không có mà ăn đâu."
Trần Khải Kiệt nghiêm túc nói: "Rõ!"
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười, lại cố tình mím môi, đè ý cười lại tiếp tục nói: "Ừm, đội phó của mọi người tương đối nhỏ nhen, xử lí nguyên liệu còn chưa đủ, nhớ phải đem thịt bò mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-moi-vao-cho/969573/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.